XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Thẩm Chính tốt xấu gì cũng là người đọc sách, chỉ hai ba câu đã nói ra ý định đến đây.

Hắn mặc một bộ y phục mới, nói năng lưu loát, hơn nữa còn có chút khí thế của đám công tử ăn chơi, thô sử bà tử sợ chậm trễ công chuyện, vội mời quản sự tới.

Sau khi quản sự đi ra, đến lượt Triệu Nhị Cẩu ra trận.

Lúc trước hắn từng bàn chuyện làm ăn món kho với hai người chưởng quầy của Túy Tiên lâu và Cát Tường tửu lâu, rất có kinh nghiệm, chưa đến thời gian một chén trà đã thuyết phục được Di Hồng Lâu, chủ yếu vì là hàng tốt, hoàn toàn không giống với món kho của các nhà khác cho nên việc làm ăn này cũng dễ dàng thương lượng, kết quả thương lượng cuối cùng là bảy mươi lăm văn tiền một cân, sau này mỗi ngày cung cấp sáu mươi cân.

Hôm nay tổng cộng có tám mươi lăm cân, sau khi Triệu Nhị Cẩu giao hàng, trên tay có hơn sáu lượng bạc, có chút nặng trịch.

Hắn cảm thấy rất hài lòng và chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, trên đại sảnh đột nhiên truyền đến náo động.

Ngay sau đó, cầu thang gỗ vang lên, một đám người chạy xuống dưới lầu.

Phía trước kia là một thiếu nữ hơn mười tuổi, thiếu nữ kia nhìn chằm chằm về hướng cửa lớn, liều mạng xông về phía trước.

"Ngăn nàng ta lại! Đừng để nàng ta bỏ chạy!"

Quản sự đang nói chuyện với Triệu Nhị Cẩu sải bước tiến tới, túm lấy tóc thiếu nữ.

Thiếu nữ kia bị túm ngã trên mặt đất, ngã lăn ra, lăn đến trước mặt Triệu Nhị Cẩu, nàng ta ngẩng đầu nhìn Triệu Nhị Cẩu, trong mắt rưng rưng, lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống.

"Bắt về cho ta, nhốt lại, dạy dỗ cho tốt, lại dám chạy thì đánh gãy chân." Quản sự lạnh lùng phân phó đám thuộc hạ, sau đó nhìn về phía Triệu Nhị Cẩu và Thẩm Chính: "Đã để cho hai vị chê cười, bên này đi thôi."

Nếu là người bình thường đến bán hàng thì quản sự rất coi thường, nhưng hắn ta ở loại địa phương như Di Hồng Lâu này, mỗi ngày tiếp xúc đều là những người có tiền nhất của trấn Hà Khẩu, hắn ta nhìn người vẫn là rất chuẩn, hắn ta có thể cảm giác được, thân phận của thiếu niên họ Thẩm này chắc chắn là không tầm thường cho nên trong lời nói có nhiều lời khen ngợi.

Thẩm Chính nhíu mày, hắn đã nghe đồng môn nói về những chuyện xấu của Di Hồng Lâu ở trong thư viện, không nghĩ tới lại bị chính mình đụng phải.

Loại chuyện xấu xa này, hắn không quản được.

Hắn lôi kéo Triệu Nhị Cẩu chuẩn bị rời đi.

Đã thấy Triệu Nhị Cẩu khom lưng xuống, đỡ thiếu nữ ngã dưới đất dậy, sau đó bảo vệ ở phía sau.

Thẩm Chính hạ giọng: "Triệu Nhị Cẩu, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, vừa nhìn đã biết là bị chính người nhà của mình bán tới, khế ước bán thân đều ở trên tay của người Di Hồng Lâu, ngươi không quản được."

Hắn vừa nói xong, một tú bà từ trên lầu đuổi theo xuống và hô lên: "Tiểu tiện nhân này còn không chịu ấn dấu tay, khế ước bán thân còn chưa viết thành, mau đè nàng ta lại, nếu phản kháng thì đánh một trận, đừng đánh mặt là được."

"Nếu như là bị người nhà bán đến loại địa phương này, khế ước bán thân không phải là đã sớm viết xong rồi sao?" Giọng nói của Triệu Nhị Cẩu rất nhỏ: "Cô nương này chắc là bị bắt tới."

Thẩm Chính cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Thanh lâu ở triều đại này là hợp pháp, nhưng cô nương trong lâu hoặc là tự nguyện bán thân, hoặc là bị người ta ép bán thân, người của thanh lâu bắt cóc thiếu nữ đàng hoàng thì đây chính là bức lương vi xướng, là vi phạm pháp luật.

Hắn nhìn thoáng qua y phục trên người thiếu nữ, không phải vải thô, ngược lại giống như chất liệu tơ lụa, gia cảnh cô nương này chắc chắn là không tệ, người trong nhà tuyệt đối không có khả năng bán nữ nhi đến thanh lâu.

Thẩm Chính khẽ quát: "Nhị Cẩu, ngươi dẫn nàng đi trước, ta cản ở phía sau!"

"Ta xem các ngươi ai dám rời đi!" Quản sự tức giận nói: "Dám quản chuyện của Di Hồng Lâu bọn ta, thật sự là chán sống, người đâu, đè hai người này lại, đánh một trận rồi ném lên đường cái!"

Ngoài cửa tiến vào bảy tám gã sai vặt, thân hình mỗi người đều cường tráng.

Bình luận

Truyện đang đọc