XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Ở sâu trong khu rừng rậm.

Trình Loan Loan đi ra, phía sau nàng còn có ba đứa con đi theo.

Nàng đi đến trước mặt Tôn Thủy Cần, nói: "Ta vừa mới nghe ngươi nói rằng, cái đứa Triệu ngốc tử kia dây dưa với ngươi. Tiểu tử này bình thường là người thành thật đôn hậu, không nghĩ tới lại làm ra loại sự việc này. Nếu đây là khoản lương thực hắn không nên đưa cho ngươi, vậy thím thay ngươi trả về, trực tiếp đập lên mặt hắn."

Nàng đưa tay lấy lại lương thực, Tôn Thủy Cần không cam lòng buông tay.

Nàng ta gắt gao cầm chặt bịch lương thực lớn, miệng ngập ngừng nói: "Thím, thím, ta, ta..."

"Tôn cô nương, Nhị Cẩu nhà chúng ta thích ngươi, ngươi cũng thích Nhị Cẩu, vậy không bằng sớm ngày quyết định mối hôn sự này." Trình Loan Loan tiếp tục nói. "Bộ dáng ngươi xinh đẹp, người theo đuổi ngươi khẳng định không chỉ có một mình Triệu ngốc tử, chờ sau khi hai người đính hôn, nếu còn ai dám dây dưa với ngươi, chính là đối nghịch với Triệu gia chúng ta, ta sẽ xé nát mặt hắn ra."

Nghe lời như thế, khuôn mặt Triệu Nhị Cẩu bỗng chốc đỏ bừng.

Sau khi gặp Tôn Thủy Cần lần đầu tiên, hắn đã nghĩ tới phải tổ chức hôn lễ như thế nào, thậm chí đến tên cho đứa nhỏ của hai người bọn họ cũng đã nghĩ xong, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là cưới Tôn Thủy Cần vào cửa.

Tôn Thủy Cần cúi đầu, ngón tay bất an xoắn lại, một hồi lâu sau, nàng mới trả lời: "Ta, sau khi ta vào cửa, ở, phải ở chỗ nào chứ?"

Nàng ta đã tới thôn Đại Hà rất nhiều lần, hiểu rõ tình huống của Triệu gia trong lòng bàn tay, nhà chỉ có ba gian phòng, trừ khi đại ca và đại tẩu của Triệu Nhị Cẩu bàn ra ở riêng, nàng ta và Nhị Cẩu mới có thể cùng nhau ở một chỗ, nếu không phải chen chúc cùng một phòng với mẹ chồng, điều này quả thực là một ác mộng.

"Còn đang lo không có chỗ ở sao?" Trình Loan Loan cười rộ lên. "Ta đã chuẩn bị tốt rồi, sẽ xây cho Nhị Cẩu một cái lều bằng cỏ bên cạnh, muốn bao nhiêu thì xây bấy nhiêu, về sau khi các ngươi sinh hài tử thì cũng có chỗ ở..."

Đôi mắt Tôn Thủy Cần trừng to: "Cây cỏ, lều cỏ..."

Cho dù nhà nàng ta cũng nghèo nàn, nhưng nhà cũng được xây từ gỗ. Nàng ta không cần nhà phải là mái ngói lợp tranh, nhưng ít nhất không thể kém hơn nhà nàng ta lúc chưa xuất giá được. Vẻ mặt Triệu Nhị Cẩu xúc động: "Nương, người đối xử với con thật tốt quá, sau này con và Thủy Cần nhất định sẽ hiếu thuận với người thật tốt..."

Hắn còn tưởng nương sẽ bắt hắn và thê tử ngủ ở nhà chính hoặc là nằm trên đất. Có thể có được cái lều cỏ thuộc về mình là chuyện trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới.

"Quên chuyện hiếu thuận đi, ta còn khỏe lắm." Trình Loan Loan ôn nhu cười. "Sau khi Thủy Cần vào cửa, cũng không cần đặt quy củ, đại tẩu các con đang mang thai, làm việc cũng không tiện, về sau việc giặt giũ quần áo trong nhà, nấu cơm hay những việc lặt vặt khác, đều giao cho vợ của Nhị Cẩu..."

Sắc mặt Tôn Thủy Cần ngày càng căng cứng.

Nàng ta một mực nắm chặt bịch lương thực lớn trong tay, đôi mắt lấp lánh hai giọt nước mắt: "Thím, thím, chuyện này không phải như người nghĩ đâu...Ta, ta và Nhị Cẩu ca ca không có chuyện gì hết, ta xem Nhị Cẩu như là ca ca của mình, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới chuyện vào Triệu gia..."

2

Trình Loan Loan giương khóe môi, không nghĩ tới đã tới cổ đại rồi mà còn có thể nghe được cái loại ngôn ngữ ca ca muội muội của trà xanh này.

Nàng liếc mắt nhìn ngốc tử Nhị Cẩu một cái, chỉ thấy đôi mắt tiểu tử này trừng lớn, sắc mặt không thể tin, chuyện đã tới nước này mà hắn vẫn còn tâm tình ảo tưởng.

Nàng mở miệng hỏi: "Tôn cô nương, ngươi thật sự không muốn về Triệu gia sao?"

Tôn Thủy Cần nhanh chóng gật đầu, lệ rơi óng ánh nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi... Ta thật sự chỉ coi Nhị Cẩu là ca ca của mình..."

Bình luận

Truyện đang đọc