XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Hôm nay người tới đây lấy hàng có bốn năm khách thương.

Bọn họ gặp nhau ở thành trì huyện Bình An liền cùng nhau đến đây.

Một đoàn người đi vào viện tử, sau khi báo lai lịch, Ngôn chưởng quỹ lập tức đi ra nghênh đón.

"Mấy vị mời tới bên này." Ngôn chưởng quỹ dẫn bốn năm người đến sảnh đãi khách của phường xà phòng, "Chư vị ngồi nghỉ một lát, ta đi lấy hóa đơn."

Hắn lấy hóa đơn tới, vừa ngồi xuống, chuẩn bị thẩm tra đối chiếu lượng hàng.

Bạch Khải nhịn không được mở miệng: "Trước đó khi đi tới đều là Tuệ Nhũ nhân tiếp đãi, hôm nay sao không trông thấy Tuệ Nhũ nhân?"

"Ta hiện tại xem như chưởng quỹ của Tuệ Nhũ nhân, chuyện tiếp đãi khách thương đều là ta xử lý." Ngôn chưởng quỹ thở dài một hơi, "Nếu như không có chuyện xấu xa kia thì Tuệ Nhũ nhân khẳng định sẽ cùng các ngươi nói chuyện phiếm vài câu... Ai, không nói nữa, Bạch chưởng quỹ trước đây đặt hàng một vạn hai ngàn khối xà phòng, trong đó loại không hương bốn ngàn..."

Bạch Khải đưa tay ngăn cản Ngôn chưởng quỹ, cau mày nói: "Tuệ Nhũ nhân có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

"Ai —— không thể nói... Được rồi, mọi người cũng đều là người quen biết cũ." Ngôn chưởng quỹ đè thấp tiếng nói, "Chuyện thôn chúng ta phát hiện núi than, chư vị hẳn là cũng nghe nói rồi đúng không, triều đình phái một vị lục phẩm đại quan tới khai thác, sau khi vị đại nhân này đến thôn chúng ta, làm rất nhiều chuyện không hợp thói thường, Tuệ Nhũ nhân liền bị chọc tức đến bệnh, đại phu nói sợ là sống không được mấy ngày..."

"Nhà ở trong thôn bị cướp thì thôi không nói, còn đánh lão nhân, Triệu Nhị gia và lý chính trong thôn đến nay còn nằm ở trên giường dậy không nổi, còn có một nữ nhân đang mang thai bị đẩy ngã trên mặt đất, máu chảy thành sông, cũng không biết hài tử có giữ được hay không... Trong thôn nữ hài trẻ tuổi nhiều, bị Hạ đại nhân coi trọng, là Tuệ Nhũ nhân lấy mạng đi phản kháng, mới khiến cho những hoàng hoa đại khuê nữ kia thoát khỏi vuốt sói... Thế nhưng bản thân Tuệ Nhũ nhân lại..."

Năm khách thương đến đây lấy hàng ai cũng mang vẻ mặt không thể tin.

Bọn họ đến từ trời nam biển bắc, cũng vào Nam ra Bắc lâu năm, chưa từng nghe nói qua chuyện không hợp thói thường như thế.

Một số kẻ làm quan cho dù không làm việc cho dân thì cũng sẽ không không kiêng nể gì như thế được, Hạ đại nhân này thật sự là quá càn rỡ.

"Khó trách lúc ta đến huyện Bình An luôn nghe thấy người ta nói đến Hạ đại nhân." Bạch Khải mím chặt môi, "Lần này sau khi ta nhập hàng về sẽ đi đường thủy đến Kinh Thành, chờ đến Kinh Thành, ta sẽ tuyên truyền một chút sự tích của vị Hạ đại nhân này mới được, đừng tưởng rằng rời xa dưới chân thiên tử là có thể bất chấp vương pháp."

Một thương nhân khác nói: "Lần này ta đi Thủy thành phía Nam, bên kia hình như cũng có một Hạ đại nhân, mỗi ngày nói khoác mình có đường huynh bà con xa làm quan lớn ở Kinh Thành, ta nhất định sẽ đem chuyện này nói ở Thủy thành."

Những khách thương khác nhao nhao phụ họa, loại chuyện này nên tuyên truyền để mọi người đều biết.

Ngôn chưởng quỹ bất động thanh sắc cười một tiếng, đây chính là mục đích của hắn, để cả nước đều biết những chuyện Hạ Viêm đã làm, tới lúc đó, cho dù Hạ gia ở Kinh Thành muốn bảo vệ Hạ Viêm, triều đình cũng sẽ không cho phép.

Ngôn chưởng quỹ kiểm kê hàng hóa xong, đưa tiễn mấy vị khách thương đi rồi thì đại phu bắt mạch cho các thôn dân ở trong sân cũng kết thúc, mang theo cái rương đi chữa trị cho Hạ Viêm.

Bởi vì Hạ Viêm bị bệnh rồi, tùy tùng của hắn ta cũng có bốn năm người ngã xuống, không có những người này hô hố, thôn an tĩnh lại.

Liên tiếp ba ngày, thôn đều không có phát sinh chuyện không hợp thói thường nào.

Mà Thẩm huyện lệnh cũng ở trong thôn ba ngày.

Mặc dù Thẩm Chính mãnh liệt yêu cầu hắn ở trong nhà Trình Loan Loan, nhưng mà hắn dứt khoát cự tuyệt.

Tâm hắn yêu thích Tuệ Nhũ nhân, chính là bởi vì yêu thích cho nên không thể để cho người trong thôn bôi nhọ thanh danh của Tuệ Nhũ nhân.

Hắn ở bên chỗ Hạ Tiêu, Hạ Tiêu ở nhà cũ trước kia của Trình Loan Loan, vừa vặn có hai cái phòng, mỗi người ở một gian, Viên sư gia thì ngả ra đất nghỉ.

Thời gian nhoáng một cái đã đến cuối tháng giêng, năm nay cuộc thi đồng sinh đầu tiên diễn ra vào ngày 2 tháng 2, còn không bao lâu nữa.

Thẩm huyện lệnh cùng Ngu phu tử đang nói tình huống của thôn Đại Hà.

Ngu phu tử sờ râu nói: "Những hài tử này chân chính đọc sách cũng chưa tới nửa năm, đi thi huyện hơi sớm một chút, cũng chỉ có Cảnh Tư còn có thể đi thử một lần, còn có, Thiết Trụ cũng có thể đi thấy chút việc đời."

Bình luận

Truyện đang đọc