Trong bếp khói bay lượn lờ.
Những người đang làm việc trong sân không nhịn được chảy nư.ớc miếng.
Nhưng bọn họ đều là nam nhân trưởng thành, sẽ không tự nhiên nhìn chằm chằm việc bếp núc nhà người ta. Theo như thỏa thuận trước đó, tiền công mỗi ngày ba mươi văn, không bao gồm tiền ăn, bọn họ vẫn là nên chạy nhanh về nhà ăn cho no rồi bụng quay lại, bị người khác nhìn thấy mình đang chảy nư.ớc miếng thì cũng quá mất mặt.
Một đám hán tử buông công cụ, chuẩn bị rời đi.
Trình Loan Loan liền từ nhà bếp đi ra, nét mặt tươi cười: "Sáng sớm Tứ Đản lên núi đào được không ít rau ngổ, vừa lúc trong nhà còn thừa một chút thịt heo, liền mang đi làm nhân gói sủi cảo, nếu các vị không chê thì mời ăn một chút, chỉ là sủi cảo cũng không có quá nhiều, mỗi người ăn trước hai, ba cái lót bụng đi."
Ở nông thôn thời hiện đại muốn nhờ người xây nhà thì phải mời một phần rượu khởi công, như vậy nhóm nhân công mới có thể dốc sức xây nhà kiên cố, vững chãi.
Năm nay lương thực thiếu thốn nên đến ngày lợp mái nhà nàng mới mời một bữa tiệc, nàng cũng không muốn làm quá nhiều, tốt nhất là mời mỗi người hai, ba cái sủi cảo. Dù sao xây nhà cũng là việc trọng đại của cả đời người, sống ở đó hơn mười năm, hai mươi năm, bất cứ chi tiết nhỏ nào cũng không được cẩu thả.
Nhóm người trong sân đều kinh ngạc đến ngây người.
Sủi cảo nhân thịt heo rau ngổ là món ngon mà chỉ khi đến tết Nguyên Đán bọn họ mới có thể ăn, hiện giờ không phải lễ hội gì, nương Đại Sơn thế mà lại mời bọn họ ăn sủi cảo.
Chính Ngô Tuệ Nương cũng vừa kinh ngạc vừa bưng ra hết đĩa sủi cảo này đến đĩa sủi cảo khác, tổng cộng khoản bảy, tám đĩa, ước chừng trăm cái sủi cảo, mùi thơm càng thêm nồng đậm, một ngụm nước miếng liền ứa ra. Vỏ sủi cảo màu vàng sẫm, chắc là dùng bột mì trắng trộn lẫn với các loại bột ngũ cốc khác, nhân bên trong có thịt heo, là một món ăn rất quý.
"Chuyện này không tốt lắm đâu!" Triệu An Giang chà xát tay: "Thời buổi này mọi người đều không dễ dàng, để lại cho bọn nhỏ ăn đi."
Hắn là nhi tử của lý chính, cũng là thủ lĩnh của đám nhân công này, hắn đã lên tiếng như vậy thì những người khác cũng chỉ có thể đồng loạt từ chối.
Trình Loan Loan khom lưng bưng hai mâm sủi cảo ra đưa cho Triệu Tứ Đản: "Đưa đến cho các thúc thúc, bá bá đang đào đất bên kia đi."
Triệu Tứ Đản bưng mâm chạy đi.
Nơi đào đất bên kia cách nhà Trình Loan Loan không xa, rất nhanh, bọn họ liền nghe được nhóm hán tử bên kia vui sướng ăn sủi cảo.
Trình Loan Loan cười nói: "Về sau còn nhiều việc phải làm phiền các vị, mỗi người hai, ba cái sủi cảo thì ta vẫn có thể mời được, nhanh ăn đi, ăn xong rồi lại làm việc tiếp."
Nhóm người bên kia cũng đã bắt đầu ăn, nhóm người trong sân cũng không ngượng ngùng nữa, mỗi người đưa tay cầm hai, ba cái sủi cảo, một ngụm liền ăn hết.
Đối với những nam nhân làm việc quanh năm này mà nói, hai, ba cái sủi cảo thật sự là không đủ, ăn xong vẫn giống như chưa ăn gì, nhưng trong miệng vẫn lưu lại hương vị, trong lòng tự nhiên cũng được nạp thêm năng lượng, càng thêm ra sức làm việc.
Có những người chỉ nhín nhút ăn một cái nếm thử hương vị, dư lại hai cái thì lấy lá gói lại cất vào trong áo mang về nhà cho đám hài tử cùng ăn.
Bận rộn một chút đã tới giữa trưa, nhóm hán tử cũng dần dần giải tán.
Lúc này, Triệu Nhị Cẩu mặt mày hớn hở trở lại.
Nhà chính dọn cơm trưa, cũng là ăn sủi cảo, mỗi người một chén lớn, một chén có mười mấy viên, trong nồi vẫn còn thừa, ăn không đủ thì vẫn có thể lấy thêm.
Một đám người vây quanh ở cạnh bàn, chuẩn bị ăn cơm.
"Từ từ đã!" Triệu Nhị Cẩu mở miệng: "Sao mọi người đều không hỏi tới hôm nay ta kiếm được bao nhiêu bạc?"
Triệu Tứ Đản liếm liếm môi: "Bạc ăn đâu có ngon như sủi cảo, ăn sủi cảo cho đã trước rồi sau."
Thẩm Chính gật đầu: "Nữ trù sư ở huyện nha gói sủi cảo cũng không đạt được hương vị như thế này, thẩm à, có thể ăn được chưa?"
Trình Loan Loan cười nói: "Ăn đi, ăn đi."
Đám hài tử này đều đói muốn điên rồi, vừa bảo ăn cơm liền cúi đầu lùa sủi cảo vào trong miệng.
Sủi cảo thực ra khá to, nhân rất nhiều, bọn nhỏ này nuốt một miếng liền thở hổn hển. Hừ, ngay cả Trình Chiêu trước giờ là đứa luôn ăn uống văn nhã cũng từng ngụm từng ngụm cắn sủi cảo. Chỉ một lúc sau, bát của bọn nhỏ đều trống rỗng.