XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Kiệt sức tột cùng.

Phẫn nộ đến cực điểm.

Trong lòng mọi người đều sinh ra một loại cảm giác bất lực.

Nỗ lực lâu như vậy, trong lòng ôm lấy niềm hy vọng to lớn như vậy, ngay lập tức mọi thứ đều trở về con số không.

"Từng người một ở đây, nản lòng cái gì chứ?!" Lý chính nghiêm mặt mắng, "Các ngươi đều là trụ cột ở trong nhà, nếu các ngươi ngã xuống rồi thì người trong nhà có thể dựa vào ai đây? Khi gặp phải vấn đề gì khó thì nên nghĩ cách giải quyết! Tảng đá lớn chúng ta không giải quyết được, chẳng lẽ đến cái cây ở đằng kia cũng không giải quyết nổi sao? Ngày mai mọi người cùng nhau chặt cây mất ba đến năm ngày, ta không tin là không thông nổi con đường đó!"

Mọi người nhìn về phía rừng cổ thụ đằng kia.

Ban đêm có gió thổi qua, những ngọn đuốc tỏa sáng phản chiếu bóng cây làm cho những cái cây vốn đã cao nay còn cao hơn, đâm thẳng vào trong bầu trời tối thui.

Tất cả mọi người đều trầm mặc không phải vì nản lòng mà là vì chuyện này quá khó để hoàn thành, chặt cây thì đương nhiên là có thể chặt, nhưng chỉ với ba đến năm ngày thì là điều không thể, chí ít cũng phải nửa tháng mới có thể hoàn thành, nhưng nếu như vậy thì đến nửa tháng sau lúa đều chết cả rồi, đào mương còn có ích gì?

Trình Loan Loan đứng ở bên cạnh tảng đá, lúc này đột nhiên trong đầu nàng hiện lên một điển tích, Đại Vũ trị thủy.

Rõ ràng là hạn hán, sao nàng lại đột nhiên nghĩ đến việc trị thủy chứ?

Nàng nhớ đến lúc trước trong tiết Ngữ Văn, giáo viên đã từng kể cho cả lớp nghe về câu chuyện Đại Vũ trị thủy, việc đào mương dẫn nước giống hệt với những gì họ đang làm lúc này.

Hình như Đại Vũ cũng gặp rắc rối, dường như là có liên quan đến đá.

Trình Loan Loan cố gắng nhớ lại, nàng đi đi lại lại rồi giẫm lên một tảng đá sau đó nàng nhìn thấy có ngọn đuốc được giơ cao.

Có một số nữ nhân tùy ý ném đuốc ở ven đường, nghiêng người nói chuyện với lý chính, vừa vặn có một hòn đá ở bên cạnh ngọn đuốc, bị lửa đốt đến đỏ rực.

Trong mắt nàng đột nhiên sáng lên: "Lý chính thúc, ta biết phải làm như thế nào rồi."

Mọi người đồng thời quay sang nhìn, có người nghi vấn, có người trào phúng thế nhưng tất cả mọi người đều mệt mỏi đến tột cùng nên không một ai lên tiếng.

Lý chính như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Nương Đại Sơn, ngươi mau nói đi."

"Cha của Nê Thu, cha của Thiết Trụ, mọi người lấy tất cả ngọn đuốc qua đây, sau đó đặt lên tảng đá lớn rồi nung chúng." Trình Loan Loan nói ra đâu vào đấy: "Sau đó cử thêm bốn người lên xách mấy xô nước xuống đây."

1

Những nam nhân đã mệt mỏi đến mức không thể động nữa rồi, vậy nên chúng phụ nhân đã chủ động thay họ gánh vác trách nhiệm gánh nước.

Năm sáu phụ nhân cùng nhau lên núi, chưa đầy nửa giờ sau đã xách mười xô nước xuống, tảng đá lớn lúc này đã cháy đỏ rực, người đứng ở bên cạnh đều toát mồ hôi vì nóng.

Trình Loan Loan dùng tay kiểm tra nhiệt độ nước, nước suối nửa đêm mát lạnh sảng khoái là phù hợp nhất.

Nàng mở miệng nói: "Mọi người đồng loạt đổ nước lên đá rồi nhanh chóng lùi về sau, lùi càng xa càng tốt."

"Ào!"

Mười xô nước được đổ cùng lúc lên tảng đá đã được nung nóng.

Lốp bốp!

Tảng đá lớn đột nhiên phát ra tiếng vỡ vụn, bốn năm vết nứt xuất hiện ở giữa tảng đá.

Vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt của mọi người.

Những nam nhân kiệt sức lập tức tràn đầy sức lực, bọn họ quay đi kiếm củi: "Làm lại lần nữa!"

Nung đá, dội nước, cứ thể lặp đi lặp lại bốn lần.

Tảng đá lớn vỡ ra và trở thành những viên đá nhỏ sau nhiều lần giãn nở và co lại vì nhiệt, con mương này liền thông rồi.

Mà lúc này, đã là giờ sửu rồi, trời sẽ sáng sau hai canh giờ nữa.

"Mọi người trở về nghỉ ngơi đi!" Lý chính phấn khởi nói, "Ngày mai sau giờ ngọ, mọi người lại tập hợp ở đây!"

Đêm đó, những nam nhân kiệt sức chìm vào giấc ngủ cho đến lúc mặt trời lên cao mới dậy.

Trình Loan Loan cùng Ngô Tuệ Nương thu thập hạt hoa thạch ở trong sân, bóc quả lồng đèn ra rồi lấy hạt cho vào giỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc