Mẫu tử hai người mang theo bốn trăm con vịt con quay trở về thôn.
Mấy phụ nhân đã đặt vịt mang theo tiền đến lấy vịt, trong đó có cả bà nương của Trương Vô Lại.
1
Nàng ta nhướng đôi mày nhỏ dài, vẻ mặt không tình nguyện nói: "Bảy văn tiền một con vịt, đây là cướp tiền mà. Ta nhớ rõ lúc trước chỉ cần sáu văn tiền một con thôi mà. Nương Đại Sơn, có phải qua tay kiếm thêm một văn không? Bốn trăm con vịt, đó chính là bốn trăm văn tiền, đã gần nửa lượng bạc rồi..."
Trình Loan Loan tức đến bật cười.
Nếu đi lên trấn mua loại vịt con lớn như thế này, không được mười hai văn thì ai chịu bán cho.
1
Chẳng qua nàng nghĩ mọi người đều là người cùng thôn, ai nấy đều sẵn sàng tin tưởng nàng, nàng cũng không muốn để cho mọi người chịu thiệt nên mua loại vịt con lớn hơn một chút cho dễ nuôi. Bảy văn tiền một con là giá công khai ở trên trấn, tuy rằng nàng kiếm được hai đồng tiền chênh lệch ở trong này, nhưng nàng không thẹn với lương tâm.
"Xem ra nương Đại Cương chướng mắt mấy con vịt này rồi." Trình Loan Loan lấy lại mấy con vịt trong tay nàng ta: "Đúng lúc nương Nê Thu còn muốn mua thêm mấy con nữa, hai mươi con này ta mang về cho nương Nê Thu vậy."
Vương thẩm vừa vặn đang ở ngay bên cạnh, lập tức nhận lấy vịt con: "Vẫn là nương Đại Sơn suy nghĩ cho ta, đợt lát nữa ta đưa một trăm bốn mươi văn tiền qua cho ngươi."
Trình Loan Loan cười tủm tỉm nhìn mọi người vây quanh: "Còn ai cảm thấy đắt thì có thể về, không sao hết."
Quả thật còn có người chê đắt nhưng không dám nói gì nữa, đắc tội với nương Đại Sơn, về sau chỉ có thể tự mình lên trấn mua vịt, còn không chắc có thể gặp được người bán vịt hay không, hơn nữa chạy một chuyến như vậy chuyện trong nhà cũng bị trì hoãn.
Sau khi phân chia vịt xong, Trình Loan Loan dặn dò: "Thời tiết quá nóng, nhất định phải chú ý vấn đề vệ sinh, tránh cho vịt bị bệnh, một con bị bệnh sẽ truyền cho con khác..."
Nàng nói một số cách khử trùng làm vệ sinh: "Người bán vịt dạy ta, nói làm như vậy thì vịt có thể ít bị bệnh hơn."
Mọi người cảm ơn và mang theo vịt về nhà.
Bà nương Trương Vô Lại đứng ở ven đường, tức giận đến mức hàm răng cũng sắp cắn nát. Nàng ta lắm mồm một câu, con vịt đến tay liền bay mất, nàng ta về nhà biết nói với Trương Vô Lại kiểu gì đây, nàng ta hít sâu một hơi nói: "Nương Đại Sơn, vừa rồi là ta đa tâm, bên kia ngươi còn vịt phải không, mười con cũng được..."
Trình Loan Loan cười mà như không cười: "Bán vịt cho ngươi rồi ngươi sẽ ở sau lưng mắng ta ham tiền của ngươi, ta tội gì tốn công mà mang tiếng như vậy chứ?"
Trong nháy mắt bà nương Trương Vô Lại liền trở mặt: "Còn muốn ta phải ăn nói khép nép cầu xin ngươi phải không? Để ngày mai ta tự mình lên trấn mua, thật cho rằng người khác không có chân hay sao hả?"
Nói xong hất tay áo rời đi.
Trình Loan Loan về đến nhà, Triệu Tứ Đản nhào tới: "Nương, hôm nay con bắt được rất nhiều châu chấu, đều bị nhốt lại."
Trong nhà có cái gùi, nhốt châu chấu vào, đắp mũ rơm lên trên, châu chấu liền không bay ra được.
Trong bốn cái gùi, tất cả đều là châu chấu kêu ong ong ong.
Sắc mặt Trình Loan Loan có chút phức tạp. Chỉ mới ba bốn ngày trước đây thôi, dựa vào sức người, bắt châu chấu còn có chút khó khăn, chứng tỏ châu chấu cũng không quá nhiều. Nhưng hiện tại, một đứa nhỏ như Tứ Đản, chỉ trong vòng một buổi sáng mà lại có thể bắt được nhiều như vậy. Châu chấu càng lúc càng nhiều, đang lặng yên không một tiếng động từng bước ăn hết hoa màu, thí nghiệm của nàng phải tiến hành càng nhanh càng tốt.
Cơm trưa chỉ làm tùy tiện mấy cái bánh, một người hai cái bánh coi như là ăn qua.
Công việc trong xưởng tạm thời ở sân sau đang rất bận rộn, Trình Loan Loan bảo Trình Chiêu cùng nàng lên núi một chuyến, nàng muốn tìm chút thảo dược được đề cập trong sách.