XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan cầm quan phục vua ban vào trong phòng thay.

Y phục này có ba tầng, bên trong một tầng áo tơ màu trắng, lại có một kiện trung y màu xanh nhạt, cuối cùng là áo khoác màu xanh đậm. Trên y phục thêu hoa văn sẫm màu, mặc trên người cảm giác rất nặng, đương nhiên cũng rất hiển lộ khí tràng.

Lại đeo lên Nhũ nhân quan nặng nề kia, khí thế cả người liền hoàn toàn trở nên khác biệt.

Nàng đẩy cửa ra, từ trong phòng đi ra, tất cả mọi người vây quanh trong nhà chính đều nín thở.

Ánh mặt trời từ phía sau Trình Loan Loan trải ra, như nhuộm màu thủy mặc.

Nhũ nhân quan trên đầu nàng chiếu lấp lánh, hoa văn sẫm màu thêu trên quan phục bị ánh sáng chiếu rọi, liền có vầng sáng khúc xạ ra. Cả người nàng giống như đang đứng giữa vầng hào quang, giống như một viên minh châu lấp lánh, giống như một quý nữ cao cao tại thượng.

"Bái kiến Tuệ Nhũ nhân!"

Không biết là ai hô một tiếng đầu tiên, quỳ xuống trước.

Tất cả mọi người trong phòng đều quỳ xuống theo.

"Bái kiến Tuệ Nhũ nhân! Chúc mừng Tuệ Nhũ nhân!"

Tất cả mọi người, kể cả người lớn hài tử, cũng kể cả bốn nhi tử của nàng.

Ngay cả Trương bà nương cùng Trương Vô Lại cũng quỳ lạy trên mặt đất, đầu cúi thấp xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trình Loan Loan vội vàng lấy Nhũ nhân quan xuống, nàng cũng không muốn trở thành một người hoàn toàn khác biệt với mọi người trong thôn, nàng đang định mở miệng bảo tất cả mọi người đứng lên.

Đột nhiên Trình Chiêu quỳ xuống tiến lên, hai tay giơ lên một cái khay sơn đỏ.

Trên khay sơn màu đỏ thẫm, rõ ràng là một con châu chấu toàn thân màu ngọc bích, điêu khắc rất tinh xảo, châu chấu dường như vẫn còn sống.

"Phương pháp diệt châu chấu là do Tuệ Nhũ nhân đưa ra, con châu chấu ngọc này phải thuộc về Tuệ Nhũ nhân mới đúng." Trình Chiêu cúi đầu, cung kính nói: "Thỉnh Tuệ Nhũ nhân nhận lấy châu chấu ngọc ngự tứ."

Thẩm Chính thầm nghĩ không xong rồi.

Sớm biết như thế này thì hắn cũng không cho lão cha mang văn phòng tứ bảo ngự tứ về, hắn cũng nên hiến cho Triệu thẩm mới đúng... Bởi vì cái trục lăn lúa kia cũng là dưới sự nhắc nhở của Triệu thẩm, hắn mới nghĩ ra... 

Trình Loan Loan đỡ trán, nàng đặt Nhũ nhân quan lên bàn, khom lưng đỡ Trình Chiêu dậy: "Ta là nhị cô con, con cứ một tiếng lại một tiếng Tuệ Nhũ nhân thì còn ra cái gì. Còn có con châu chấu ngọc này vốn thuộc về con, con tự cất kỹ đi."

Nàng nhìn về phía thôn dân quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nương, lý chính thẩm, Chu bà bà, nương Nê Thu... các ngươi mau đứng lên. Tất cả mọi người đều là bà con trong thôn cả, gọi một tiếng Tuệ Nhũ nhân như vậy xa lạ lắm. Sau này ta vẫn là nương Đại Sơn, gặp ta cũng đừng quá câu nệ, mọi việc cứ như trước kia là được rồi."

Nàng bước lên đỡ mấy lão nhân đứng dậy.

Mấy phụ nhân trẻ tuổi và nhóm nhi tức cũng đứng dậy theo, nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng vẫn tràn ngập kính sợ.

Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người, cười nói: "Ta đi thay y phục trước đã."

Nàng xoay người đi vào, thôn dây lúc này mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Không thể không nói, nương Đại Sơn khi mặc bộ y phục này vào, thật sự quá có khí thế, các nàng cũng không dám nhìn chằm chằm.

Đừng nói những thôn dân này, ngay cả Hạ Tiêu cùng Ngu phu tử đã thấy qua việc đời cũng là vẻ mặt rung động.

Triệu Trình thị là một thôn phụ, mặc vào bộ triều phục màu xanh đen này thế mà lại không có chút cảm giác bất hòa nào. Thật giống như là vì nàng mà thiết kế riêng vậy.

Y phục vải thô không thích hợp với nàng, nàng tựa như trời sinh nên mặc áo tơ lụa...

Trình Loan Loan thay một thân y phục vải lanh màu vàng đất đi ra, chợt cảm thấy trên người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Triệu lão thái thái đang ở trong nhà chính kiểm kê vật ngự tứ. Ngoại trừ Nhũ nhân phục và Nhũ nhân quan ở ngoài kia, còn có mười tấm tơ lụa, trâm, thoa, vòng tay, khuyên tai, ban chỉ các loại là một bộ. Còn có bình hoa, bình phong, ngọc khí các loại mỗi thứ một đôi. Mấy thứ này bày ra trên bàn, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.

"Đại Sơn Nhị Cẩu Tam Ngưu, mấy người các con sững sờ gì vậy hả?" Triệu lão thái thái mở miệng nói: "Mau đem những thứ này đưa vào trong phòng cất kỹ, ngàn vạn lần đừng để người ta trộm đi."

"Đây chính là vật ngự ban, cho dù là đặt ở cửa, cũng không ai dám trộm." Thẩm Chính hừ một tiếng: "Đồ vật ngự ban trên triều đình đều có ghi chép rõ ràng, ai dám trộm đi mua bán đó chính là phạm phải tội chết, là phải bị chém đầu trước mặt mọi người."

Lời nói của Thẩm Chính, mọi người trong thôn nào dám hoài nghi. Vốn không ai dám có loại tâm tư này, coi như là có, lúc này cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc