XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Thẩm, là cháu." Triệu Thiết Trụ cực kỳ không được tự nhiên nói: "Cháu, cháu chỉ là muốn nghe xem Trình biểu ca đang nói cái gì thôi, cháu, cái này..."

Trình Loan Loan bước qua, nhẹ nhàng nói: "Nếu cháu muốn học thì đi vào học chung luôn."

Triệu Thiết Trụ chớp chớp mắt, chần chờ nói: "Nhưng mà, nhưng mà nhất định a nãi cháu sẽ không nỡ mỗi ngày đưa cho cháu một quả trứng gà để tới đây..."

Trình Loan Loan bật cười thành tiếng: "Cháu đi vào hỏi Trình Chiêu có muốn dạy cháu không đã, nếu hắn nguyện ý, không lấy trứng gà cũng không sao."

Triệu Thiết Trụ lập tức vọt vào, hai mắt sáng lấp lánh nói: "Trình biểu ca, ta có thể học chữ, học bàn tính với mọi người được không, ta, ta sẽ thuyết phục a nãi ta đưa học phí, có thể không đưa trứng gà được, nhưng hẳn là có thể đưa một bó củi, không biết như thế có được không?"

Trình Chiêu liên tục nói: "Không cần học phí, ngươi cầm một cái ghế ngồi xuống cùng nhau nghe là được."

Nhị cô đã trả năm lượng bạc tiền công rồi, dạy bốn học tử là dạy, năm học tử cũng là dạy, đối với hắn mà nói không có quá nhiều khác biệt.

Mấy tiểu tử cực kỳ thích bàn tính, quấn lấy Trình Chiêu nói gần một canh giờ mới coi như xong. Ban đêm trời tối như mực, đến nửa đêm, Trình Loan Loan tỉnh lại.

Nàng lặng lẽ đi ra khỏi sân, đi đến dưới cây hòe lớn, đào số dây điện trước đó chôn dưới gốc cây hòe lớn ra, sau đó lấp hố lại. Tiếp theo lại lấy tấm pin năng lượng mặt trời trên đống củi xuống.

Đống đồ vật này nàng mang hết về trong sân, dây thật dài giấu ở trong tường viện phía trước, dùng cỏ khô lấp lại, tấm pin năng lượng mặt trời đặt trên nóc nhà...

"Nhị cô, ngài đang làm gì vậy?"

Một giọng nói vang lên ở phía sau, Trình Loan Loan sợ tới mức hết hồn hết vía.

Nàng liếc nhìn phía trước mặt, đống dây điện đã giấu xong, bằng không thật đúng là không biết giải thích thế nào. Tấm pin năng lượng mặt trời trên mặt đất ở trong bóng đêm đen kịt cũng nhìn không rõ ràng, Trình Chiêu hẳn là sẽ không hoài nghi cái gì...

Nàng cười ha hả quay đầu lại: "Sao Chiêu Nhi lại dậy rồi, mau quay vào ngủ thêm một lúc nữa đi."

Trình Chiêu mơ hồ nhìn thấy Trình Loan Loan đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi thở hồng hộc. Lúc này là hơn nửa đêm mà nhị cô còn phải dậy làm việc, so với trong tưởng tượng của hắn càng vất vả hơn.

Trước kia tại sao hắn lại yên tâm tiếp nhận bạc nhị cô đưa chứ?

"Nhị cô, để cháu giúp ngài."

Hắn cúi xuống, nhặt mấy tấm pin năng lượng mặt trời trên đất lên.

Hắn cau mày: "Đây là cái gì?"

Cảm giác rất kỳ lạ, không phải gỗ, cũng không phải là đồ sắt, dưới ánh trăng nhìn cũng không rõ ràng.

"Khụ khụ, là thứ dùng để che mưa." Trình Loan Loan thuận miệng nói: "Bọn Đại Sơn Nhị Cẩu ban ngày làm việc quá mệt rồi, việc này ta định tự mình làm cũng được. Ngươi giúp nhị cô đặt lên nóc nhà đi, sau này trời mưa sẽ không bị dột nữa."

Trình Chiêu không nghi ngờ gì hết, giúp Trình Loan Loan đem đồ đặt lên trên.

Sau khi bận rộn xong, Trình Loan Loan bình tĩnh tự nhiên trở về ngủ.

Chăn đệm của Trình Chiêu vốn là trải nằm trong phòng Trình Loan Loan, nhưng mà tiếng ngáy của Triệu Tam Ngưu thật sự quá to, hắn tìm một cái cớ chuyển chăn đệm đến nhà chính, ngủ trên nền nhà trong nhà chính.

Đây là đêm thứ hai ở nhà Trình Loan Loan, hắn lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Gà trống kêu lên tiếng đầu tiên, Trình Chiêu đã ngồi dậy. Hắn thu dọn cỏ khô trên mặt đất, đem chăn đệm cuộn lại đặt vào phòng trong, sau đó đi giặt y phục.

Hôm qua giảng bài quá muộn, y phục thay ra chưa kịp giặt, Tứ Đản nói cho hắn biết, ở trong nhà này, chuyện của mình chỉ có thể tự mình làm, sẽ không có bất cứ người nào giúp đỡ làm thay.

Khi ở thư viện, thư viện có thuê người đến thu dọn và giặt y phục. Lúc ở nhà, nương hắn sẽ giặt cho hắn, có thể nói, hắn cho tới bây giờ chưa từng giặt y phục, vậy nên hắn đặt y phục ở trong chậu, vò mấy cái, đất bùn rơi ra thì coi như xong việc, đem phơi ở trên hàng rào.

Sau khi hắn đi làm việc khác, Ngô Tuệ Nương yên lặng đem ngoại sam của hắn kéo xuống, thêm một chút tro cỏ vò đến khi sạch sẽ, lúc này mới đem đi phơi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc