XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Chuyện Triệu Phú Qúy đòi chia nhà vỡ lỡ ra.

Phú Quý thẩm mang theo hai nhi tử cùng hai tiểu khuê nữ đến một căn phòng cũ của Triệu gia chia ra để ở tạm, không hề mang theo bất cứ thứ gì trong nhà.

Trình Loan Loan vòng qua căn phòng cũ, đem quà gặp mặt đã chuẩn bị đưa cho nàng dâu của Đại Đầu rồi nói với Phú Quý thẩm: "Một mẫu ruộng cũng không phân ra, về sau biết sống như thế nào?"

Phú Quý thẩm lạnh lùng nói: "Ruộng đất trong nhà đều do ta và Đại Đầu quán xuyến, bọn ta đi rồi, việc đồng áng không ai gánh vác, trừ phi Triệu Phú Qúy muốn để cho ruộng lúa chết dần chết mòn, bằng không hắn phải đến cầu xin bọn ta trở về. Nương Đại Sơn, ngươi cứ yên tâm, bọn ta có tay có chân, không chết đói được đâu."

Triệu Tiểu Đầu mở to mắt nói: "Mấy ngày nay con lại nhìn thấy Trương quả phụ lảng vảng ngoài sân nhà chúng ta, chúng ta đi rồi, Trương quả phụ đó có khi nào lại cùng cha..."

Hài tử mới mười một tuổi đã nghe tới loại chuyện bát nháo này, Phú Quý thẩm cảm thấy tim đau đến rỉ máu.

Nàng ta hít một hơi thật sâu: "Nếu hắn ra dáng làm cha thì các con tiếp tục xem hắn là cha, nếu hắn làm ra chuyện hoang đường, các con cũng không nhất thiết phải nhận hắn. Chỉ tội cho nàng dâu của Đại Đầu, mới gả vào nhà ngày đầu tiên đã phải theo chúng ta chịu khổ."

Nàng dâu của Đại Đầu nắm lấy tay Phú Qúy Thẩm: "Nương, con không khổ, trước hết con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đã..."

Cả nhà mỗi người một việc.

Trình Loan Loan về tới sân nhà mình liền thấy thôn dân đều ở đây bàn tán chuyện xấu của Triệu Phú Qúy.

Vương thẩm thấp giọng thì thầm bên tai Trình Loan Loan: "Nương Đại Đầu chân trước vừa ra khỏi nhà, Trương quả phụ kia đã không biết xấu hổ dính lên người Triệu Phú Qúy. Tên súc sinh Triệu Phú Qúy này lần trước suýt chết, Trương quả phụ kia cũng mặc kệ gã, bây giờ sao gã có thể cùng nàng ta làm chuyện heo chó cũng không bằng kia chứ."

Trình Loan Loan cười lạnh, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Triệu Phú Qúy nếu có thể thay đổi thì đã chẳng phải là Triệu Phú Qúy.

Nàng lắc đầu nói: "Phú Quý thẩm sau khi chia nhà sống thanh tịnh, thoải mái hơn rất nhiều, chỉ sợ Triệu Phú Qúy không biết xấu hổ làm liên lụy phu thê Đại Đầu."

Phú Quý thẩm mặc kệ Triệu Phú Qúy, người khác sẽ không bàn tán.

Nhưng Triệu Đại Đầu nếu bỏ mặc cha ruột một số lão nhân trong thôn chắc chắn sẽ dị nghị.

Có điều đây cũng là chuyện nhà người khác, không khiến Trình Loan Loan phải nhọc lòng.

Nàng bước vào sân muốn làm một số việc vặt vãnh lại bị Vương thẩm kéo lại: "Ai dà, nương Đại Sơn, ta cùng ngươi thương lượng một chuyện, chất tử nhà ngươi không phải buổi tối mỗi ngày đều dạy bọn Tứ Đản viết chữ hay sao, ta có thể mặt dày xin cho Nê Thu nhà ta tới học cùng được không? Ngươi yên tâm, ta không chiếm hời của chất tử nhà ngươi, ta sẽ đóng học phí."

Trình Chiêu đúng lúc đang cho gà ăn trong sân.

Trình Loan Loan vẫy tay gọi hắn tới, cười nói: "Nương Nê Thu, chuyện này ngươi cứ hỏi hắn, ta không tự tiện làm chủ được."

Vương thẩm lại đem ý định của mình nói lại một lần, Trình Chiêu gật đầu: "Mang theo cái ghế đến đây ngồi nghe là được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát."

"Còn chưa tới lúc thu hoạch vụ thu, nhà ta cũng không còn lương thực, gà vịt trong nhà cũng chưa tới thời điểm đẻ trứng." Vương thẩm không được tự nhiên: "Ta bảo cha của Nê Thu trước đem đến mấy gánh củi tới, còn lại về sau sẽ bổ sung thêm có được không?"

Trình Chiêu còn chưa kịp từ chối.

Trước cửa có một người đi vào, là Chu lão bà, năm nay đã hơn bảy mươi, tóc bạc trắng nhưng đi đứng vẫn còn rất vững.

Chu lão bà cầm tới một cái bao, lấy ra hơn hai mươi văn tiền nhét vào tay Trình Chiêu: "Trấn trên một tháng yêu cầu một lượng bạc làm phí thúc tu, lão bà ta không có nhiều bạc như vậy, ta cũng không có yêu cầu gì cao, chỉ mong Hổ Tử ít nhiều có thể học được mấy chữ, bạc này cho ngươi, buổi tối ta mang Hổ Tử sang đây học."

Chu lão bà nói xong liền đi mất.

Vương thẩm xoay người, từ trong nhà mình mang sang hai gánh củi đốt, đặt trong sân nhà Trình Loan Loan, sợ bị cự tuyệt nên đặt xuống xong liền đi.

Bình luận

Truyện đang đọc