XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Đại Sơn, cởi dây thừng ra."

Trình Loan Loan lạnh lùng lên tiếng.

Trình lão thái thái lập tức nói: "Không được thả hai thằng nghé con này ra, cần phải dạy chúng một trận, xem về sau chúng còn dám đến Trình gia chúng ta trộm đồ nữa hay không!"

Triệu Đại Sơn đứng tại chỗ, không biết nên nghe lời ai.

Trình Loan Loan lạnh lùng liếc hắn một cái: "Như thế nào, lời nói của ta không có tác dụng?"

Triệu Đại Sơn lập tức đi về phía cây hòe lớn, vội vàng cởi bỏ dây trói, đỡ hai đệ đệ ngồi dưới đất.

"Chiều con là hại con, ngươi nuông chiều chúng như vậy thì hai đứa này sớm hay muộn cũng sẽ gây ra họa lớn!" Trình lão thái thái mang dáng vẻ người từng trải nói, "Nghe ta nói, nên cột vào trên cây, cho chúng nó đói mấy ngày mấy đêm, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn..."

Trình Loan Loan lãnh đạm nói: "Con trai của ta, ta tự dạy dỗ, không tới phiên người ngoài khoa tay múa chân."

Nghe được lời này, Trình lão thái thái nhíu mày, làm sao cảm giác đứa con gái thứ hai này khang khác vậy...

Trình đại tẩu đứng ở cửa nhà chính: "Nhị cô bọn nhỏ, nương là mẹ ruột muội, có thể là người ngoài sao, muội nói lời này thật sự khiến nương đau lòng."

"Từ ngày hôm qua đại ca đập vỡ đầu ta, bắt đầu từ giây phút ấy ta đã không phải người Trình gia nữa rồi." Khóe miệng Trình Loan Loan tràn đầy lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, "Chẳng qua chỉ là một con gà mái mà thôi, phải bồi thường hai lượng bạc, ta chưa từng thấy người nhà ai lừa khuê nữ đã gả đi như vậy!"

Trình lão thái thái xụ mặt: "Con gà mái này đúng là trị giá không đến hai lượng bạc, nhưng nó có thể đẻ trứng, số trứng đẻ trong vòng mười năm sao còn bán không được hai lượng bạc?"

"Được, vậy coi như nó giá trị hai lượng bạc." Trình Loan Loan cong cánh môi, "Các khoản tiền xưa xửa xừa xưa chúng ta không tính, chỉ nói năm trước, tuất bạc mà cha Đại Sơn cha chết trận có được tổng cộng hai mươi lượng, đều bị đại ca mượn hết, khấu trừ hai lượng bạc đền tiền cho con gà mái, còn lại mười tám lượng, Trình gia các ngươi chuẩn bị khi nào trả lại khoản tiền này cho ta?"

Vừa nghe thấy lời này, Trình đại tẩu nháy mắt xù lông: "Hai mươi lượng bạc này là ngươi cho Trình gia chúng ta, nói phải trả khi nào?"

Trình Loan Loan cười: "Thiếu nợ thì phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên, ta thật ra không ngại đi tìm huyện lệnh đại nhân chủ trì công đạo, cũng không biết Trình Chiêu có chịu vì hai mươi lượng bạc người Trình gia mượn không trả mà lên công đường mất mặt hay không?"

Trình Chiêu, là người đọc sách của Trình gia, cũng là người học hành giỏi nhất thôn Trình gia, hiện giờ hình như đã là đồng sinh, rất có hy vọng sẽ thi đậu tú tài.

Nguyên thân tin tưởng đứa cháu trai này nhất định sẽ thi đậu làm quan to, cho nên không tiếc tất cả trợ cấp nhà mẹ đẻ, chỉ hy vọng có thể dính một chút ánh sáng của đứa cháu trai lớn này, ánh sáng thì không dính mà lại bị người Trình gia đánh vỡ đầu, đi đời nhà ma.

Vì Trình Chiêu là người đọc sách cho nên người Trình gia vô cùng sỉ diện.

Vì hai mươi lượng bạc mà bị thẩm vấn công đường, sẽ làm Trình Chiêu mất hết mặt mũi ở học đường trấn trên, Trình lão thái thái tuyệt đối không sẽ cho phép loại sự tình này xảy ra.

"Nhị cô bọn nhỏ, ngươi điên rồi sao?" Trình đại tẩu không thể tin được, "Nếu ngươi dám lên công đường, Trình Chiêu của chúng ta về sau sẽ không nhận người nhị cô như ngươi nữa!"

Trình Loan Loan cười lạnh: "Hắn có nhận hay không ta không thèm để ý, ta chỉ hỏi một câu, mười tám lượng bạc khi nào trả cho ta đây?!"

"Cái đồ vịt giời không biết xấu hổ nhà ngươi cũng dám tới Trình gia đòi tiền, ai cho ngươi cái gan đó?" Trình lão thái thái nháy mắt nổi giận, túm một cây củi gỗ ném qua: "Xem lão nương có đánh chết ngươi hay không, đồ không biết xấu hổ, cứng cánh rồi nên dám đối nghịch với lão nương......"

Triệu Đại Sơn phẫn nộ tiến lên, chắn ở trước người Trình Loan Loan.

Trình Loan Loan tránh cây củi, lạnh lùng nói: "Nếu lão thái thái một hai muốn trở mặt vậy cứ gặp nhau ở công đường đi, Đại Sơn, Nhị Cẩu, Tam Ngưu, chúng ta lên trấn cáo quan!"

Nàng xoay người liền đi ra ngoài sân, bước đi vững vàng.

Trình lão thái thái tức giận thiếu chút nữa té ngửa.

+

Nuôi khuê nữ quả nhiên là thứ lỗ vốn, vậy mà muốn kiện nhà mẹ đẻ lên công đường, còn có thiên lý hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc