XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trên bờ ruộng hẹp. Thẩm huyện lệnh đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt có chút âm trầm.

+

Viên sư gia và Triệu lý chính đang đứng ở phía xa, cúi đầu, không dám thở mạnh.

Trình Loan Loan đi tới trước người Thẩm huyện lệnh, hơi cúi người, mở miệng nói: "Ngày đó sau khi Thẩm huyện lệnh để lại Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia vẫn luôn nổi giận..."

Vẻ mặt Thẩm huyện lệnh tràn đầy áy náy: "Triệu Trình thị, chuyện này là bản quan suy nghĩ không chu toàn, là bản quan quá đường đột, không nên để lại nghịch tử ở thôn Đại Hà, càng không nên..."

"Đại nhân, ngài nghe ta nói trước đã."

Trình Loan Loan cũng mặc kệ tôn ti khác biệt, trực tiếp ngắt lời của Thẩm huyện lệnh.

"Lúc Thẩm thiếu gia vừa tới, không muốn làm việc, đối với đồ ăn uống cũng không hài lòng lắm, thậm chí còn mang theo A Phúc chạy trốn, chẳng qua đường núi quá phức tạp, hơn nửa đêm Thẩm thiếu gia và A Phúc đi lạc vào núi sâu, từ trên sườn núi lăn xuống, cả người đều bị thương..."

Trên mặt Thẩm huyện lệnh hiện lên sự lo lắng.

Trình Loan Loan tiếp tục nói: "Buổi tối đầu tiên, cả người hắn bị thương, rất mệt mỏi, còn chưa ăn cơm, đói bụng ngủ trên mặt đất một đêm, ngày hôm sau, hắn mặc y phục đầy vá rách của nhi tử dân phụ, cùng làm việc với mấy nhi tử của dân phụ, tuy rằng có oán hận nhưng hắn quả thật là đang làm việc, ngày đó các thư sinh thư viện Nam phủ trấn đến, đại nhân ngài có biết đã xảy ra chuyện thú vị gì không?"

"Thẩm thiếu gia thế nhưng lại nói những thư sinh kia giúp đỡ cùng nhau làm việc, còn dùng bánh xe ngựa làm công cụ để tuốt hạt lúa, chuyện này do Thẩm thiếu gia dẫn dắt, hắn bảo Tiền thiếu gia chế tạo trục lăn đá đưa tới thôn Đại Hà... Còn trục lăn đá, chính là công cụ giống như bánh xe làm bằng đá, trâu kéo con lăn bằng đá nghiền qua lúa, có thể thay thế sức người để tuốt lúa, tiết kiệm không ít thời gian và sức lực..."

"Dân phụ cảm thấy Thẩm thiếu gia rất thông minh, thưởng cho Thẩm thiếu gia một quả trứng luộc, nhưng mà hắn luyến tiếc ăn quả trứng luộc kia, vẫn giấu ở trong quần áo, mấy ngày trước bị mẹ chồng của dân phụ ngửi thấy mùi hôi thối mới ném quả trứng gà thối kia đi, đại nhân, ngài biết vì sao Thẩm thiếu gia không ăn trứng gà không?"

Tâm trạng của Thẩm huyện lệnh theo lời nói của Trình Loan Loan mà lên xuống phập phồng, nghe đến đây, hắn nhếch môi nói: "Từ nhỏ hắn đã không ăn trứng gà, cho dù có ăn thì cũng chỉ ăn lòng trắng trứng, thà để chúng bốc mùi còn hơn đưa cho người khác, thật lãng phí đồ ăn."

"Đại nhân, ngài đây là có thành kiến với Thẩm thiếu gia." Trình Loan Loan ôn hòa mở miệng: "Thẩm thiếu gia nói, hắn muốn mang quả trứng gà này về trấn cho đại nhân ăn, huyện nha đương nhiên có trứng gà, nhưng một quả trứng này là phần thưởng mà hắn thông qua nỗ lực của bản thân đạt được, đây là quả trứng gà độc nhất vô nhị trên đời, hắn muốn tặng thứ độc nhất vô nhị đó cho người cha kính yêu nhất của mình."

Thẩm huyện lệnh chợt ngây người.

Hắn có chút không thể tin được, từ trước đến nay nhi tử vẫn luôn đối nghịch với mình, hắn nói đông, tiểu tử kia sẽ đi về phía tây, trừ phi hắn nổi giận, tiểu tử này mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn luôn cảm thấy, sau khi nhi tử trưởng thành, việc đầu tiên chính là chạy trốn khỏi nhà họ Thẩm, rời khỏi sự quản thúc của cha hắn.

Hắn luôn cảm thấy, người mà Chính Nhi không thích nhất chính là cha hắn.

Thế nhưng, Triệu Trình thị lại nói cho hắn biết, Chính Nhi muốn mang quả trứng gà độc nhất vô nhị trên thế giới kia về trấn cho hắn ăn.

Nói cách khác, mặc dù Chính Nhi cực kỳ bướng bỉnh nhưng trong lòng hắn vẫn có người phụ thân này.

"Huyện lệnh đại nhân, Thẩm thiếu gia thật sự rất tốt." Lý chính cả gan mở miệng: "Lần trước Thẩm thiếu gia đi lên trấn, thảo dân còn tưởng rằng hắn về nhà, thế nhưng không nghĩ tới, Thẩm thiếu gia lại mang theo rất nhiều bút mực, nói là muốn đưa cho hài tử của thôn Đại Hà."

Lúc này, tiểu cô nương đang oa oa khóc lớn kia bị cha nàng dắt đi đến bờ ruộng.

Hai cha con quỳ gối trước mặt Thẩm huyện lệnh.

"Đại nhân, khuê nữ thảo dân đột nhiên khóc lên, thật sự không liên quan gì đến Thẩm thiếu gia."

Nam nhân nơm nớp lo sợ mở miệng: "Hài tử không hiểu chuyện, nói người chết sẽ biến thành ngôi sao trên trời, Thẩm thiếu gia nói với khuê nữ của thảo dân rằng lời này là sai, người chết sẽ ngủ trong quan tài, biến thành đất vàng, cái gì cũng không có... Khuê nữ không tiếp nhận được chuyện này nên bật khóc, không liên quan gì đến Thẩm thiếu gia, đại nhân muốn trách thì trách thảo dân đi, là thảo dân không dạy dỗ hài tử tốt..."

Bình luận

Truyện đang đọc