XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Huyện nha.

Thẩm huyện lệnh cùng Viên sư gia, chủ bộ[1], điển lại[2] đều có mặt, xem như là mở một cuộc họp nhỏ.

[1] Chức quan quản lí các việc vụn vặt về lương thảo, công văn thư tín.

[2] Chức quan chịu trách nhiệm thu thập, giao nhận, niêm phong và lưu trữ hồ sơ, tài liệu.

Gần đây bọn họ đã đi tới bốn thôn gần nhất trong ba mươi sáu thôn trang thuộc khu vực quản lý của trấn Bình An, có không ít châu chấu bay loạn đầy trời nhưng đều ở trạng thái phân tán, không tụ tập chi chít, xem ra không đáng sợ bằng nạn châu chấu năm ngoái, tuy nhiên cũng đủ làm cho người ta kinh hãi không thôi.

Viên sư gia nói: "Lúc này năm ngoái nạn châu chấu đã bùng phát rồi."

Sắc mặt chủ bộ ngưng trọng: "Theo ta thấy, đợi nhiều nhất là hai ba ngày nữa, châu chấu sẽ tụ tập lại gây ra tai họa, tất cả sẽ không thể vãn hồi được nữa."

Điển lại thở dài: "Thật vất vả mới giải quyết được vấn đề khô hạn, nhưng nạn châu chấu lại kéo đến lần nữa. Mấy năm liên tục gặp tai họa, không thu được thuế, quan khố trống không, sợ là triều đình sẽ chất vấn trách tội...."

Mấy người liên tục thở dài, Thẩm huyện lệnh đầu to như cái đấu.

Trấn Bình An hai năm liên tục gặp chuyện không may, chức Huyện lệnh này của hắn sợ là sắp mất rồi.

Lúc này, một nha dịch vội vàng chạy vào: "Báo, Triệu lý chính thôn Đại Hà cầu kiến."

Lần trước lúc tìm nguồn nước đào kênh rạch, Huyện lệnh và Triệu lý chính đã ở chung bốn năm ngày, hai người ở chung coi như cũng vui vẻ.

Lần đó sau khi từ biệt thì không gặp lại nữa.

Trực giác nói cho hắn biết, lần này Triệu lý chính đến nhất định là vì chuyện châu chấu.

Thẩm Huyện lệnh bảo nha dịch đưa người tiến vào.

Đi vào ngoài Triệu lý chính thì còn có một người trẻ tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh, nhìn như là người đọc sách, trông có vẻ hơi quen mắt.

"Tiểu dân bái kiến Huyện lệnh đại nhân."

Triệu lý chính cùng Trình Chiêu quỳ gối trên mặt đất.

Thẩm Huyện lệnh phất phất tay: "Với ta không cần đa lễ như vậy, đứng lên đi."

Triệu lý chính đứng dậy từ trên mặt đất, trực tiếp nói vào chủ đề chính: "Đại nhân, lần này tiểu dân đến là vì chuyện châu chấu. Tuy nói châu chấu vẫn chưa gây ra đại họa, nhưng theo kinh nghiệm của tiểu dân, không quá ba ngày, châu chấu ắt lẽ tụ tập lại, giống với năm trước, một đàn lớn bay tới, không đến nửa ngày sẽ ăn sạch sẽ lương thực trong ruộng."

Phỏng đoán của ông không mưu mà hợp với ý tưởng của chủ bộ, chủ bộ đứng lên nói: "Vậy hôm nay ngươi đến là có cao kiến gì sao?"

Triệu lý chính thành thành thật thật mở miệng: "Bốn năm ngày trước, thôn Đại Hà vẫn luôn nghiên cứu cách tiêu diệt châu chấu, ông trời không phụ lòng người có tâm, cuối cùng cũng nghiên cứu ra. Trình Chiêu, cháu mau trình lên đi."

Trình Chiêu từng bước tiến lên, hai tay dâng lên một xấp giấy tuyên thành thật dày.

Chủ bộ tiếp nhận, vừa mở trang thứ nhất, trong lòng không khỏi kinh ngạc tán thán một tiếng, nét chữ này thật sự là rất đẹp, cứng cáp mạnh mẽ, nét bút sắc bén, không chịu khó rèn luyện thì không thể viết ra được chữ đẹp như vậy.

Một xấp giấy được đặt trước mặt Thẩm huyện lệnh, chủ bộ, điển lại, sư gia đều chụm đầu vào xem.

Ban đầu mấy người xem mà như lọt vào trong sương mù, đều là chữ số, không hiểu là muốn làm gì, đợi xem xong văn tự ở phía trước, phía sau còn có kết luận.

Cây ngải có thể đuổi châu chấu, hoa ngũ sắc có thể độc chết châu chấu ngay lập tức, cần bao nhiêu nước để sắc một cân hoa ngũ sắc, độ lửa và thời gian sắc đều được ghi chép lại. Lật thêm tờ nữa, là phương pháp gài bẫy bằng lửa, cho vịt diệt châu chấu, vùi trong kênh rạch, rồi phun hoa ngũ sắc vào.... Sau khi kết hợp các phương pháp đó, số lượng châu chấu bị bắt giết là bao nhiêu cũng được ghi chép, cả miêu tả về đồng ruộng cũng có, thậm chí còn có bức vẽ đơn gỉan bằng bút lông, tựa như làm cho người ta thấy được cảnh tượng diệt châu chấu của thôn Đại Hà.

Mấy tờ cuối là cách thao tác, các hạng mục công việc cần chú ý, làm sao để bảo vệ đất vườn, người thao tác làm thế nào để bảo vệ bản thân, vân vân....

Bình luận

Truyện đang đọc