XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Thôn Đại Hà có tổng cộng ba cái giếng.

Nửa tháng trước hai giếng đã khô cạn, chỉ còn lại một giếng duy trì cuộc sống của toàn bộ thôn dân.

Bây giờ giếng cuối cùng cũng khô cạn, nhất thời ngoài nhà vang lên đầy tiếng gào khóc. Ruộng đồng không có thu hoạch, còn có thể ăn vỏ cây, ăn rễ cỏ để sinh tồn, nhưng không có nước thì thật sự là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Lý chính nghe thấy tiếng khóc ngoài nhà, thở dài một hơi: "Nương Đại Sơn, hiện tại tất cả hy vọng trong thôn đều đặt trên người ngươi, thật hy vọng mỗi lời của ngươi đều là sự thật."

"Lý chính thúc, ta chưa bao giờ nói đùa loại chuyện này." Trình Loan Loan sắc mặt nghiêm túc nói: "Nhưng mà ta cũng có một yêu cầu quá đáng."

Lý chính thẳng người lên, nếu nương Đại Sơn không có yêu cầu gì, ông còn hơi sợ, sợ tất cả những điều này là giả, cho hi vọng rồi lại khiến ông thất vọng, thống khổ kiểu này ông không chấp nhận nổi.

Nếu nương Đại Sơn có yêu cầu, vậy chứng tỏ chuyện trên núi có nước chín mười phần là thật. "Năm trước ta với nhà lão Triệu phân ra ở riêng, được chia mười ba mẫu ruộng, nhưng chỉ có năm mẫu ruộng tốt, tám mẫu còn lại đều là đất xấu, không trồng được lương thực tốt."

Trình Loan Loan mới nói được một nửa thì lý chính đã hiểu được ý của nàng, lập tức nói: "Nương Đại Sơn, chỉ cần chuyện nguồn nước ngươi nói này là thật, ta sẽ cắt mảnh đất màu mỡ nhất trong thôn cho ngươi, nhưng ruộng tốt giá cả cũng đắt, trên thị trường là hai lượng bạc một mẫu..."

Mảnh đất màu mỡ nhất trong thôn là của nhà lý chính, sao Trình Loan Loan có thể đoạt đồ của người khác được.

Nàng mở miệng nói: "Ta muốn mảnh đất hoang dưới chân núi kia, dòng nước trên núi chảy xuống thì phải chảy qua mảnh đất này, đất hoang sau này nhất định có thể trở thành ruộng tốt, rất nhiều người trồng trọt hoa màu lão luyện hẳn đều biết đạo lý này, sợ là sẽ nhanh chóng tìm đến lý chính thúc mua đất, ta có thể xin lý chính thúc giữ mảnh đất này cho ta trong nửa năm không, chờ trong tay ta có bạc rồi sẽ mua lại, nếu trong nửa năm ta không có bạc thì lý chính thúc có thể bán đi."

Yêu cầu này căn bản cũng không xem là yêu cầu gì cả, năm trước gặp nạn châu chấu, hầu hết của cải của người dân trong thôn đều tiêu hết vì giá lương thực cao, năm nay cũng là tình hình như vậy, không có nhà ai dư dả tiền để mua đất.

Lý chính lập tức đồng ý: "Tính giá theo giá đất hoang cho ngươi, tám đồng tiền một mẫu đất, ngươi muốn bao nhiêu mẫu?"

Trình Loan Loan đau đầu, nàng không hiểu đơn vị mẫu này lắm, ba bốn mẫu còn có thể nhìn ra, nhưng nhiều hơn thì không quy đổi được, nàng cười cười nói: "Ta trở về thương lượng với mấy đứa con một chút."

Sau khi nàng đưa theo Triệu Nhị Cẩu rời đi, đại nhi tử của lý chính là Triệu An Giang đi đến: "Cha, con vừa mới nghe các ngài nói đến chuyện nước, trên núi có nước khi nào vậy?"

Lý chính thuật lại một lần lời của Trình Loan Loan.

"Sao thế được?" Vẻ mặt Triệu An Giang không tin: "Triệu đại tẩu đã bao giờ làm chuyện gì nghiêm túc đâu, vậy mà cha lại tin lời của nàng?"

Triệu An Hà, nhị nhi tử của lý chính cũng nói: "Theo con thấy Triệu đại tẩu là vì lừa mấy mẫu đất kia."

"Chỉ là hơn mười mẫu đất hoang thôi, nàng lừa được thì có lợi ích gì?" Lý chính tức giận mắng: "Chuyện ngọc măng kia chính là do nương Đại Sơn đến đây nói, các con ăn ngọc măng vui vẻ như vậy, sao lại không muốn tin tưởng người khác? Còn nữa, chỉ cần ngày mai lên núi là sẽ biết nương Đại Sơn có nói dối hay không, nàng lừa ta một buổi tối có tác dụng gì chứ?"

Bạn già của lý chính đồng ý, nói: "Nương Đại Sơn nhìn không giống trước, vừa rồi lúc Nhị Cẩu bước vào, ta chốc lát cũng chưa nhận ra, người sạch sẽ hơn, hình như còn béo hơn một chút...." Trên đường trở về, đúng lúc có thể nhìn thấy mảnh đất hoang kia.

Bình luận

Truyện đang đọc