Vẻ mặt Trịnh Vọng Phong nứt ra.
Còn có cả muỗi, nếu phải ngủ một đêm như vậy, khẳng định hôm sau cả người mọc thêm mấy đốm đỏ.
Thẩm Chính khinh thường hừ một tiếng: "Nhà chính không rộng lắm, ta và Trình Chiêu cùng A Phúc ngủ có hơi chật, Trịnh huynh và Tiền huynh vẫn là nên tìm nơi khác để ở đi."
Tiền Huy không nói gì, hắn cho rằng bọn họ sẽ ngủ trên mặt đất giống hắn chắc.
Hắn hừ một tiếng: "Buổi tối chúng ta sẽ lên trấn trên ở qua đêm, ban ngày lại tới thôn Đại Hà.
Trịnh huynh đi theo Trình Chiêu đọc sách, còn ta sẽ nghiên cứu cái trục lăn lúa này xem nó hoạt động như thế nào."
Trình Loan Loan tiếp lời: "Chủ ý này được lắm, dù sao Trịnh thiếu gia và Tiền thiếu gia cũng có xe ngựa, đi qua đi lại cũng tiện."
Trịnh Vọng Phong cảm thấy đau đầu.
Cha hắn đã dặn dò, phải đi theo Trình Chiêu và Thẩm Chính cả ngày lẫn đêm, cố gắng học tập Trình Chiêu, giao hảo với Thẩm Chính, đặt nền móng cho đường làm quan sau này.
Nếu hắn dám có ý định lên trấn trên để hưởng thụ, chắc chắn cha hắn sẽ tức giận.
Dù sao Thẩm Chính cũng có thể ở lâu trong thôn này đến vậy, tại sao hắn không thể?
Hắn nhìn thoáng qua chỗ Trình Loan Loan đang dọn dẹp đống rơm, chính mắt nhìn thấy có một con châu chấu chui ra từ đó, còn có một bãi gì đó không biết là phân gà hay phân vịt.
Thử tưởng tượng phải ngủ ở trên thứ này, tâm hắn như chết lặng.
Hắn không quay đầu bỏ đi mà duy trì phong độ của thiếu gia, chắp tay nói: "Triệu đại thẩm, ta đây cùng Tiền huynh đi kiếm một chỗ khác để ở, xin cáo từ."
Hai người vừa đi, trên mặt Trình Loan Loan liền lộ ra ý cười.
Thẩm Chính tiến lại gần: "Thẩm, lúc trước có phải người cũng ghét bỏ con như vậy, sợ con ở lại?"
Trình Loan Loan trái lương tâm mà lắc đầu: "Đương nhiên không phải, nếu không sao ta lại đáp ứng cho con ở lại?"
Thực tế là do Thẩm huyện lệnh chạy quá nhanh, căn bản không cho phép nàng cự tuyệt. Trên mặt Thẩm Chính tươi cười đắc ý.
Cha hắn nói hắn không chăm chỉ đọc sách như Trịnh Vọng Phong, còn nói chỉ cần là người thì sẽ thích kết giao với Trịnh Vọng Phong hơn.
Nhưng Triệu đại thẩm lại thích hắn hơn.
Triệu đại thẩm khen ngợi hắn, còn thưởng cho hắn nữa, hắn rất thích ở chỗ này.
Tuy rằng không có gà bát bảo, thịt ngũ vị, đầu sư tử,... Thẩm Chính nuốt nước miếng, tuy rằng không được ăn những món đó nhưng hắn vẫn bằng lòng ở nơi này. Kỳ thật thức ăn ở nhà Triệu đại thẩm cũng rất ngon, tuy cùng là một món ăn nhưng hương vị còn ngon hơn so với đầu bếp ở huyện nha làm.
Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy ngồi trong xe ngựa, hai người thương lượng một chút, sau đó phái người đi hỏi thăm, biết được nhà ở tốt nhất trong thôn là nhà lý chính, phòng ở rộng rãi lại sáng sủa, vì thế bọn họ quyết định đi tìm lý chính.
Thân phận của hai người bọn họ đều là thiếu gia, không tin Triệu lý chính sẽ không tiếp đãi thật tốt, dù sao bọn họ cũng có bạc trên người.
Lý chính đã sớm nghe nói có người từ trấn trên tới thôn, chẳng qua người tới là nhi tử Huyện lệnh trấn Phượng Hoàng cùng với một người nữa không biết là tiểu tử nhà ai, đều không có quan hệ với trấn Bình An bọn họ, nên ông cũng lười đi tiếp đón. Ông bận rộn làm việc cho đến khi Thiếu Trụ chạy đến ruộng kêu ông trở về.
Lý chính vội vàng về nhà.
Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy đang đứng trước cửa nhà, không khí im lặng đến cực điểm.
Không ngờ nhà ở tốt nhất trong thôn cũng được làm từ gạch sống, trước cửa có mấy tảng đá lồi lõm, mặc dù thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ nhưng còn kém hơn chỗ ở của người nuôi ngựa trong phủ bọn họ nữa.
Nhưng đã đến rồi thì phải ở đây thôi, dù sao bọn họ cũng không có lựa chọn thứ hai.
Tiền Huy đưa một túi bạc to: "An bài cho chúng ta hai phòng, cơm tối chuẩn bị tốt một chút."
Đầu lý chính ong ong, trong nhà ông nhiều người, tất cả phòng đều đã có người, làm sao dành ra hai phòng được.
Nhưng mà ông ước chừng số bạc trong tay, hẳn là được mười lượng, người ta đã trả tiền rồi, ông cũng không thể đuổi người đi được.
Vì thế, lý chính gọi tức phụ lão đại và lão nhị dọn ra khỏi phòng, đây là căn phòng lớn nhất trong nhà, còn có cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi.
Hai người nhi tức bắt đầu dọn dẹp phòng, lau dọn mặt đất sạch sẽ, còn lấy vải bông là của hồi môn đem ra trải lên mặt bàn, chăn gối trên giường cũng đã thay đổi tươm tất.
Ông nghĩ rằng hai vị thiếu gia sẽ không chê, kết quả vẫn thấy trong mắt Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy hiện lên một tia ghét bỏ.