XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Triệu Nhị Cẩu vẫn còn chút ấn tượng về cha ruột, hắn nghĩ, quả nhiên là nương nhớ cha, vậy hắn nói với nương về chuyện của phụ thân nhiều một chút, để giảm bớt nỗi khổ tương tư của mẫu thân.

Hắn thuận theo lời này, nói: "Cha còn biết nấu rượu à?"

Trình Loan Loan nghĩ thầm, Triệu Hữu Kim ngoại trừ biết trồng trọt đánh giặc, những thứ khác đều không biết, dù sao người cũng đã chết, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.

Nàng cười nói: "Con chưa từng uống rượu đúng không, rượu là thứ tốt, uống một ngụm giải ngàn nỗi buồn."

Triệu Nhị Cẩu ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nương, ngài uống đi, nghe nói uống nhiều sẽ say, say sẽ nhìn thấy người muốn nhìn thấy, đến lúc đó nương có thể nhìn thấy phụ thân, hỏi phụ thân sống có tốt hay không..."

Đầu Trình Loan Loan đầy vạch đen: "Ta muốn gặp cha con làm cái gì, ngược lại là con, Triệu Nhị Cẩu, con nói cho ta biết, con có phải còn nhớ thương cô nương nhà họ Tôn kia hay không?"

Tất cả biểu tình trên mặt Triệu Nhị Cẩu đông cứng lại.

Hắn ngơ ngác nhìn mặt trăng trên bầu trời, thở dài một hơi.

Trình Loan Loan đưa rượu hoa quế qua: "Uống rượu trước, uống rồi từ từ nói."

Tiểu tử này quá lầm lì, chỉ nói chuyện phiếm như vậy khẳng định cũng không nói ra được gì, sau khi uống rượu mới có thể nói ra hết được.

Triệu Nhị Cẩu ngửa đầu uống một ngụm rượu, đây không phải là rượu mạnh, có hương thơm nhàn nhạt của hoa quế, hắn không tự chủ được lại uốn thêm một ngụm, rượu uống xuống, suy nghĩ bắt đầu bay xa, tất cả cảm xúc đều hiện ra trên mặt.

"Lúc mới quen Thủy Cần, con..."

Trình Loan Loan sửa lại hắn: "Sau này không được gọi Thủy Cần, phải gọi là đại tẩu."

Trên mặt Triệu Nhị Cẩu tràn đầy sự chua xót: "Lúc mới quen, nàng ấy đối với con rất tốt, một tiếng gọi Nhị Cẩu ca, nói sẽ chỉ tốt với một mình con, còn nói sau này mỗi ngày sẽ giặt quần áo cho con, mỗi ngày đều sẽ nấu cơm cho con ăn... Nhưng mà sau đó nàng ấy nói chỉ coi con là ca ca, con cũng từ từ buông xuống... Hôm nay trong lòng con khổ sở, là nhớ tới chuyện trước kia, cũng không phải còn muốn cưới nàng ấy, sau này nàng ấy chính là tức phụ của Thiển Căn, là đại tẩu của con."

"Con có thể buông xuống là được rồi." Trình Loan Loan vỗ vai hắn một cái: "Nhưng mà sau này, hai người các con sống cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, nếu là tức phụ Thiển Căn có chuyện gì muốn nhờ con giúp đỡ, con sẽ làm như thế nào?"

Triệu Nhị Cẩu uống một ngụm rượu và nói: "Đều cùng một thôn, có thể giúp đương nhiên sẽ giúp."

Trình Loan Loan ha hả cười lạnh: "Vậy sau này, thỉnh thoảng Tôn Thủy Cần đến mượn mấy cân gạo, lại mượn thêm một chút tiền, lại cầu xin nhà chúng ta sắp xếp công việc cho nàng ta, hoặc là, dứt khoát cho con đi giúp đỡ đồng ruộng nhà bọn họ, những chuyện này, con cũng đồng ý sao?"

Triệu Nhị Cẩu coi như còn tỉnh táo, lắc đầu nói: "Đương nhiên không được."

Một số việc nhỏ trong khả năng của hắn, có thể giúp thì giúp, nhưng lương thực và tiền bạc liên quan đến cả nhà, hắn cũng không ngu ngốc đến cho mượn như vậy.

"Vậy nếu nàng ta như thế này thì sao..." Trình Loan Loan chớp chớp mắt, bắt chước bộ dáng giả tạo của cô gái nhỏ: "Nhị Cẩu ca, ta thật sự không có cách nào khác mới tới nhờ ngươi giúp đỡ, ngươi giúp ta được không, ta vẫn luôn coi ngươi là ca ca, một chút việc này mà ngươi cũng không muốn giúp ta sao..."

Nàng nói xong, trên cánh tay nàng nổi lên một tầng nổi da gà.

Triệu Nhị Cẩu vốn có chút say rượu, nhìn thấy mẫu thân hắn dùng loại giọng điệu và vẻ mặt này nói chuyện, rượu cũng tỉnh hơn một nửa.

Hắn đặt mình vào tình huống đó và suy nghĩ một chút, nếu như Tôn Thủy Cần thật sự cầu xin hắn như vậy, chỉ sợ là bất cứ chuyện gì, đầu óc hắn nóng lên sẽ đều đồng ý...

Hai mẫu tử trò chuyện với nhau ở chỗ này, bên kia núi thấp, sâu trong rừng rậm, từng con sói hoang lần lượt đi ra, đôi mắt xanh mướt...

Bình luận

Truyện đang đọc