XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trên chiếc bàn nhỏ tràn đầy đồ ăn.

Vốn món chính hôm nay là thịt hầm, nhưng mùi vị của thịt hầm không thơm bằng món kho nên đã bị món kho đoạt đi nổi bật.

"Từ từ chờ một chút đã."

Trình Loan Loan đứng lên, gắp một ít thịt từ trong nồi ra bát rồi đưa tới tay Triệu Tứ Đản.

Không cần dặn dò, Triệu Tứ Đản đã biết phải làm gì, hắn nhanh chóng cầm bát chạy lao ra sân, chỉ một lát sau đã chạy về nhà, người đổ đầy mồ hôi.

Sau khi hắn ngồi xuống, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Món đầu tiên mọi người gắp là món kho, một cái bát lớn có đầu heo, tai heo, lòng heo, có cả tim heo,... Đồ ăn phong phú, căn bản chỉ cần ăn một miếng là không thể dừng lại được.

"Đại thẩm, món này ngon quá!" Sau khi Thẩm Chính ăn no được năm phần, hắn mới lên tiếng.

"Có phải là có bỏ thêm thù du hay không, có chút vị cay tê nhưng hương vị ban đầu của nguyên liệu vẫn không thay đổi, vị cay hòa quyện cùng mùi thơm quả thật khiến ta muốn dừng cũng không dừng được."

Trình Loan Loan cười rộ lên: "Đây gọi là món kho."

Trình Chiêu buông đũa, nói: "Nhà ăn của thư viện Nam Phủ cũng có món kho, nhưng hương vị không bằng món này."

Triệu Tứ Đản hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi: "Nương, món này so với món thịt kho tàu ăn còn ngon hơn, chỉ là hơi cay một chút, ăn vài miếng đã phải uống một ngụm nước."

1

Triệu Đại Sơn uống miếng nước rồi nói: "Cay cũng không sao, ăn ngon là được, ta lớn đến chừng này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta được ăn ngon đến vậy."

Tất cả lòng heo đều là do hắn xử lý, lúc rửa lòng có mùi rất khó chịu, phải dùng rất nhiều phân tro mới rửa sạch được, không nghĩ rằng ăn vào lại ngon như vậy, hắn hận miệng mình không rộng hơn để có thể ăn nhiều hơn.

Trình Loan Loan yên tâm.

Xem ra việc buôn bán món kho là có thể làm được.

Nàng đang muốn mở miệng nói thì Triệu Nhị Cẩu đã đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Nương, con có chuyện muốn thương lượng với người."

Trình Loan Loan gật đầu.

Hắn tiếp tục nói: "Nương, không phải là người vừa mới phát tiền công cho con sao, con muốn dùng số tiền đó để mua hết số món kho còn lại trong bếp, có thể mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu."

Triệu Tứ Đản tò mò hỏi: "Nhị ca, huynh muốn ăn thì cứ lấy ăn đi, đệ sẽ không tranh với huynh đâu, huynh còn mua làm gì?"

"Haha đệ chỉ biết ăn thôi." Triệu Nhị Cẩu vỗ ót hắn một cái, sau đó tiếp tục nói. "Không phải biểu ca đã nói rồi sao, thư viện Nam Phủ có món món kho, vậy thì chắc hẳn tửu lâu ở trấn trên cũng có bán món kho. Con dám khẳng định hương vị món kho mà nương và tẩu tẩu làm còn ngon hơn món kho của bọn họ, nếu không Thẩm thiếu gia và A Phúc cũng sẽ không ăn đến hai bát cơm lớn."

Thẩm Chính ho khù khụ, tận lực duy trì hình tượng: "Đừng có nói lung tung, ta chỉ ăn có hơn nửa bát thôi."

Trình Loan Loan hiểu được ý tứ của nhi tử, nàng mở miệng nói: "Cho nên con muốn nhập hàng từ chỗ của ta rồi đem lên trấn trên bán?"

Triệu Nhị Cẩu nhếch môi: "Nương cảm thấy chuyện buôn bán này có được hay không?"

Trình Loan Loan bật cười.

Đây là việc làm ăn mà nàng nghĩ ra, còn chưa kịp thông báo cho bọn nhỏ đã bị tiểu tử này đoạt trước một bước.

Có nhi tử xung phong nói ra, đương nhiên là nàng vô cùng mừng rỡ.

Nàng mở miệng cười nói: "Đương nhiên việc này có thể, giá cả thịt heo ở các thôn trấn đã giảm đi một ít, khoảng hai mươi lăm văn tiền một cân, giá lòng heo tương đối rẻ, không sai biệt lắm là mười lăm văn tiền, trong này ta có nêm thêm không ít gia vị, vậy ta sẽ bán cho con giá ba mươi lăm văn tiền một cân, giá như thế này con thấy có được hay không?"

Triệu Nhị Cẩu đứng dậy, lấy bàn tính bên hông ra gảy rồi tính toán một chút, sau đó nhếch môi cười rộ lên: "Số tiền trên tay con có thể mua được khoảng mười sáu cân, trong nhà bếp còn nhiều như vậy sao?"

Ngô Tuệ Nương lắc đầu: "Tổng cộng chỉ có bảy, tám cân, chúng ta ăn hết khoảng bốn, năm cân nên chỉ còn hơn ba cân nữa thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc