XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan không để ý loại chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, nàng bảo hán tử bán heo ôm heo xuống xe, nàng dắt hai con, Ngô Tuệ Nương và Tào Oánh Oánh mỗi người dắt một con, ba người dắt heo đi về phía nhà mình.

Không biết vì sao hai con heo do Tào Oánh Oánh và Ngô Tuệ Nương dắt đột nhiên bắt đầu chống cự, hai con heo chụm đầu vào nhau, kêu gào không ngừng.

Tào Oánh Oánh sợ suýt chết: "Heo con heo con, đừng đánh nữa, mau lại đây."

Nàng dùng sức giữ chặt dây thừng, một thiên kim tiểu thư như nàng làm sao giữ được heo con sung sức, cứ như vậy bị vùng ra mất.

Một con heo vùng ra chạy mất, con heo trong tay Ngô Tuệ Nương cũng cương quyết muốn vùng ra. Ngô Tuệ Nương cúi xuống muốn ôm heo con lên.

"Tuệ Nương, con dừng tay." Trình Loan Loan thấy vậy hết hồn: "Con đang có thai, đừng dùng sức quá mạnh, nhanh chóng buông tay."

Ngô Tuệ Nương cũng không dám lấy đứa nhỏ trong bụng ra đùa giỡn, tay vừa buông, hai con heo phóng ra chạy mất.

Bạn già lý chính vỗ đùi: "Chao ôi, mấy người các ngươi còn xem náo nhiệt gì nữa, nhanh chóng giúp đỡ bắt heo đi. Nhanh lên, đừng để cho mấy con heo con này chạy lên núi."

Trình Loan Loan nhét hai con heo đang dắt vào tay Tào Oánh Oánh rồi gia nhập đội ngũ bắt heo.

Hán tử trong thôn đều từng nhận tiền công của Trình Loan Loan. Bọn họ hiểu được phải biết ơn, hiểu được phải giúp đỡ. Vừa nghe nói hai con heo con nhà nàng chạy mất liền vội vàng thả công việc trên tay xuống đến giúp đỡ.

Hai trăm người của cả thôn đồng thời tham gia, hai con heo con không đường trốn thoát, cuối cùng bị Vương Vĩnh Thành dùng dây thừng trói lại, mỗi tay xách một con.

Ngu phu tử đứng ở cửa học đường nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trợn mắt há hốc mồm.

Người ở thôn này không khỏi quá đoàn kết rồi, hai con heo tưởng đã mất, chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt vậy mà có một trăm hai trăm người đồng thời tham gia bắt heo.

Lúc hắn nghèo túng nhất, từng đi qua không ít thôn xóm nhưng chưa bao giờ gặp nhóm thôn dân nhiệt tình đoàn kết như vậy.

Hắn lập tức ngồi xuống, trải giấy ra, vội vàng bắt đầu vẽ tranh. Một cây bút lông, miêu tả đều là màu đen nhưng sau khi bức tranh hoàn thành lại có vẻ cực kỳ sinh động. Xuyên qua giấy vẽ giống như thấy được cảnh tượng bắt heo náo nhiệt, hai con heo con kia được hắn vẽ nhấn nhá hơn, làm cho bức tranh trên giấy lộ ra vẻ hoạt bát. Nhưng sau khi vẽ xong, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Hắn nhìn chằm chằm giấy vẽ hồi lâu, mới phát hiện điểm không thích hợp chính là nương Đại Sơn, Triệu Trình thị.

Một đám thôn dân ở cùng nhau, nàng cũng là một trong số đó, nhưng nàng lại không giống người bình thường. Rõ ràng chỉ phác họa một bóng dáng nhưng từ bóng dáng này vẫn có thể nhìn thấy được vài phần khí chất cao quý và tao nhã của nữ tử.

Triệu Trình thị này cũng không phải người bình thường.

Trình Loan Loan đưa theo bốn con heo con trở về, nhóm tiểu tử đang ăn cơm trong nhà vội vàng chào đón.

Triệu Đại Sơn xắn tay áo lên: "Con đi xây chuồng heo."

Mấy đệ đệ vội vàng đi qua giúp đỡ.

Thẩm Chính ngồi xổm trên mặt đất trêu chọc heo con: "Không ngờ heo con đáng yêu như vậy."

Triệu Tứ Đản chớp mắt hỏi: "Chính ca, nhà ca không nuôi heo hả?"

"Tiểu tử ngốc nhà ngươi, huyện nha là nơi thẩm tra vụ án sao có thể nuôi heo được?" Thẩm Chính dừng một chút rồi tiếp tục: "Tổ mẫu ta thích trồng rau, nhiều lắm thì trồng ít rau hẹ, cải trắng, các loại rau trong nhà thường ăn trong sân thôi. Nói ra thì ta đã rất lâu rồi không gặp tổ mẫu...."

Triệu Tứ Đản mở miệng: "Trong nhà chúng ta có xe ngựa, nếu ca nhớ a nãi thì ngày mai trở về thăm a nãi đi, dù sao huyện nha cũng không xa...."

Hai tiểu tử này ngồi xổm bên cạnh heo con thuận miệng trò chuyện.

Hạ Tiêu ngồi ở trong phòng đưa mắt nhìn qua.

Đứa nhỏ tên Thẩm Chính này ở tại huyện nha, lẽ nào là nhi tử của Huyện nha, nhưng nhi tử của Huyện thái gia sao lại ở trong nhà một nông hộ?

Huyện nha dù có kém đi nữa thì cũng là quan viên thất phẩm của triều đình, ném con lại trong thôn, thật sự không phù hợp lẽ thường.

Ánh mắt hắn dừng ở trên người Trình Loan Loan. Đúng rồi, nhất định là vì phụ nhân này, khí chất nàng tao nhã, cả người đầy vẻ cao quý, thoạt nhìn không phải là thôn dân bình thường.... Người có thể khiến cho Huyện lệnh đại nhân cũng tôn kính nhất định không phải là kẻ tầm thường.

Bình luận

Truyện đang đọc