XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Ngô Tuệ Nương lần đầu tiên biết được rau tiểu nga đăng và cứng trong ấn tượng tcũng có thể ngon miệng như vậy, chỉ là có chút tốn mỡ tốn củi.

Sau khi ăn cơm xong, Trình Loan Loan bưng quả dại đã rửa sạch lên, đây là quả ban ngày Triệu Tứ Đản tìm được.

Qủa màu xanh màu đỏ, cũng không biết là quả mận hay là quả táo dại, ăn vào chua chua ngọt ngọt, giòn tan ngon miệng.

Cả nhà ăn no, cái bụng tròn xoe.

Triệu Tứ Đản vẻ mặt thỏa mãn: "Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn no như vậy thì tốt rồi."

Triệu Nhị Cẩu ở trong lòng tính toán, sáng nay mua hai mươi cân gạo và hai mươi cân bột mì trắng, dựa theo một bữa ba cân, một ngày sáu cân mà tính thì cũng chỉ đủ ăn sáu bảy ngày.

Triệu Tam Ngưu trực tiếp hỏi: "Sau khi ăn xong hết số lương thực đổi được từ trâm bạc thì nên làm sao?"

Triệu Đại Sơn nói: "Trong ruộng hoa màu còn hơn hai mươi ngày nữa là thu hoạch, sẽ không đói bụng đâu."

Hắn vừa nói lời này, trong phòng liền rơi vào trầm mặc.

Liên tục hơn một tháng không có mưa, sông lớn thôn Đại Hà cũng đã cạn, càng đừng nói ruộng lúa, không có nước, hoa màu ngoài ruộng căn bản không có khả năng kết bông lúa.

Trong lòng mọi người trong thôn đều đang chờ đợi hoa màu được mùa, nhưng sau hôm nay chỉ sợ mới là chân chính bắt đầu ác mộng.

Trình Loan Loan vẫy vẫy tay: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đây không phải chuyện các con nên nhọc lòng, tắm rửa ngủ đi."

Ban đêm yên tĩnh.

Ba thằng nhóc vừa bò lên trên giường liền ngủ.

Liên tục nhiều ngày cùng mấy đứa con trai nằm một chiếc giường, Trình Loan Loan đã quen, nàng dần dần tiến vào mộng đẹp.

Một tiếng tiếng thét chói tai cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, nàng đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, bên tai truyền đến tiếng gào khóc.

Triệu Đại Sơn đứng ở cửa nhà nói: "Nương, trong thôn có tặc vào!"

Trình Loan Loan theo bản năng nhìn về phía ngăn tủ chứa lương thực, nàng lấy chìa khóa mở ngăn tủ ra, gạo và bột mì đều còn, liền yên tâm.

"Lương thực trong nhà Vương thẩm cách vách đều bị trộm hết rồi." Triệu Đại Sơn nói, "Lí chính gia gia đã phái người đuổi theo ăn trộm, không biết có thể đuổi theo hay không."

Trình Loan Loan đứng dậy, mang giày đi ra ngoài, hơn phân nửa nam nhân trong thôn đều đuổi theo ăn trộm, phụ nhân ở bên này an ủi Vương thẩm.

Vương thẩm ngồi dưới đất mà lau nước mắt: "Vương gia chúng ta đã tạo cái nghiệt gì, vì sao muốn trộm lương thực của nhà chúng ta... tặc bị trời phạt, bị ông trời một sét đánh chết đi..."

Trình Loan Loan và Vương gia ở cuối thôn dựa vào chân núi, có kẻ trộm vào, nhà đầu tiên bị trộm chính là hai nhà bọn họ.

Vương gia là họ khác, hai đời trước chạy nạn nên đặt chân ở thôn Triệu gia, đất nền nhà liền phân ở xung quanh đây.

Chỗ Trình Loan Loan ở trước kia cũng là người khác họ thôn Đại Hà ở, có điều người nọ chỉ sinh hai khuê nữ, sau khi hai khuê nữ xuất giá, hắn thành tuyệt hậu, sau khi chết nhà ở liền không được kế thừa.

Nguyên thân phân gia thành công được lý chính phân tới nơi này, nhà ở tuy rằng rách nát, nhưng vẫn tốt hơn là không có nhà ở.

Vương thẩm ôm đùi gào khóc: "Hoa màu trong ruộng không hy vọng, lương thực trong nhà bị trộm sạch, ngày tháng sau này làm sao sống tiếp đây... Một nhà sáu người, cùng chết thôi...... 

5-60 cân lương thực, ăn uống tiết kiệm để dành được lại bị trộm sạch như vậy... Còn có hai sọt hạt dẻ lớn ngày hôm qua nhặt về cũng bị trộm đi......"

Phụ nhân vây xem không khỏi chậc lưỡi, cũng chưa nghĩ bây giờ Vương gia còn có 5-60 cân lương thực dự trữ, một ngày ăn một bữa tiết kiệm lại thì một nhà sáu khẩu đều có thể ăn được một hai tháng...

+

Lí chính thở dài một hơi nói: "Còn hơn hai mươi ngày nữa có thể thu hoạch lúa, mọi người mỗi người cho mượn một chút, tranh thủ vượt qua ải này đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc