XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan cay nói không nên lời, cũng không có thời gian nói chuyện, bởi vì mấy tiểu tử này ăn quá nhanh. Nếu nàng chậm hơn một chút, phỏng chừng ăn không được mấy miếng sẽ hết rồi.

Ngay cả Trình Chiêu và Tào Oánh Oánh luôn nhã nhặn cũng cúi đầu im lặng chọc ốc gỡ thịt ăn, bên cạnh chén chất đống không ít vỏ rỗng.

Bên cạnh bàn cơm không ngừng vang lên tiếng hít hà và uống nước.

Ở bên Vương gia cùng là tình huống như thế, một chén ốc bươu, một nhà mỗi người ăn bốn năm con là hết, ăn xong rồi vẫn chưa được thỏa mãn.

Ngu phu tử bên này, hắn một mình hưởng một chén ốc. Ban đầu còn chướng mắt, chờ sau khi ăn cơm xong, ôm ý nghĩ thử một lần xem sao, liền cầm một con ốc lên, động tác tao nhã dùng tăm trúc chọc vào, đưa thịt ốc đưa vào trong miệng. Trong nháy mắt hắn bị hương vị này bắt làm tù binh...không để ý đã ăn đầy một chén lớn, một bình nước vừa mới đun ra cũng bị uống sạch.

Sau khi bữa tối kết thúc, Xuân Hoa mang theo một chén ốc lớn trở về nhà cũ Triệu gia.

Tôn thị từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, lập tức nghênh đón, trên mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa: "Coi như nha đầu ngươi có lương tâm, còn biết mang thức ăn về hiếu kính ta, vừa lúc giữ lại cho ta ăn buổi tối."

Mấy ngày nay Xuân Hoa thỉnh thoảng sẽ mang chút điểm tâm nhỏ trở về cho Đông Hoa, làm cho nàng cũng thèm ăn, nhưng lại ngại cướp đồ ăn của khuê nữ. Không nghĩ tới Xuân Hoa hôm nay lại mang theo một chén lớn về nhà, nha đầu này cuối cùng cũng có tiến bộ.

Xuân Hoa vội vàng mở miệng: "Đây là đại bá nương bảo con mang về cho a gia a nãi."

Trong nháy mắt khuôn mặt Tôn thị liền suy sụp, một tay bóp lên bả vai Xuân Hoa: "Không nói thì không ai bảo là ngươi câm đâu."

Nàng ta thính tai nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, lập tức cười quay đầu lại: "Nương, đây là đại tẩu bảo Xuân Hoa mang về hiếu kính cha và ngài, ốc bươu bắt được trong sông này đều có mùi tanh, nhưng mà đây là do đại tẩu làm ra, nhất định không giống như thường ngày. Nương, mau nếm thử xem."

Một chén ốc bươu này ít nhất cũng có ba bốn mươi con, Triệu lão thái thái đương nhiên sẽ không ăn một mình, vì thế liền bảo người một nhà đều ngồi xuống, một người ăn ba bốn con.

Trước đây, ốc bươu hoàn toàn không được hoan nghênh.

Nhưng đây là từ trong nhà đại bá nương mang về, nhất định rất ngon, không biết bắt đầu từ khi nào, điều này trở thành nhận thức chung của tất cả hài tử trong nhà cũ Triệu gia.

Xuân Hoa chỉ mang ba cây tăm trúc về, cả nhà thay phiên nhau ăn.

"Hít, trời ơi, thịt ốc bươu lại có thể ngon như vậy!" Triệu Đại Vượng kinh hô, "Con muốn làm nhi tử của đại bá nương!"

Triệu Nhị Vượng hít vào một hơi: "Đại ca, nhớ dẫn theo đệ nữa."

"Hai tên tiểu tử thúi các ngươi, gan to rồi đúng không?" Văn thị túm lấy lỗ tai hai tiểu tử thúi: "Ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhận, đọc sách đọc đến trong bụng chó rồi à?"

Triệu Đại Vượng vội vàng xin tha: "Nương, con chỉ nói giỡn một chút thôi mà, ngài mau nếm thử thịt ốc này đi, ngon lắm!"

Hắn chọc một miếng thịt ra, nhét vào miệng Văn thị.

Văn thị lập tức trợn tròn mắt, mùi vị này, thật sự rất tuyệt!

Triệu Nhị Vượng học theo, chọc một miếng thịt nhét vào miệng Triệu lão thái thái: "A nãi, ngon không ạ?"

Triệu lão thái thái hít sâu một hơi: "Nương của ta ơi, hồn ta đều cay chết mất, nước, mau đưa nước cho ta! Không ăn không ăn nữa, các ngươi ăn đi, đừng để ta cay chết!"

Thu Hoa vội vàng bưng một chén nước đưa tới, Triệu lão thái thái liền nhận chén nước từ tay tiểu cô nương uống một hơi, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lão nhân gia nàng vội vàng mở miệng: "Tức phụ lão tam, ngươi đừng ăn, đang mang thai hài tử đấy, đừng ăn cay mà có chuyện."

Đông Hoa lập tức đoạt lấy tăm trúc từ trong tay Tôn thị: "Nương, phần này của ngài cho con ăn đi, con thích ăn cay, thật sự rất ngon!"

1

Tôn thị: "..."

Đồ vật khuê nữ của nàng mang về, nàng vừa mới liếm một cái, còn chưa kịp ăn vào bụng nữa.

+

Lần đầu tiên cảm thấy, mang thai cũng không phải là chuyện tốt gì.

Bình luận

Truyện đang đọc