XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Mặt trời chậm rãi xuống núi.

Ánh nắng chiều trải rộng khắp chân trời, thôn Đại Hà bao phủ ở trong những đám mây ngũ sắc ánh vàng rực rỡ, cảnh sắc rất đẹp.

Cơn nóng ban ngày đã rút đi, gió đêm mát lạnh khẽ lướt qua mặt bốn mẹ con.

Đi đến cửa nhà, Triệu Tứ Đản và Ngô Tuệ Nương vẻ mặt nôn nóng ra đón.

Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."

Ngô Tuệ Nương vội vàng mang đồ ăn hâm trong nồi ra, Triệu Đại Sơn lấy một cái chén, đem nửa con gà ở trong lồng ngực ra đặt ở trong chén.

Trên bàn gỗ, bốn món ăn, sáu chén cơm gạo kê.

Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu sợ ngây người, hai người ở bên ngoài gây ra họa, cho rằng sau khi trở về sẽ bị đánh, không nghĩ tới lại có nhiều món ăn ngon như vậy, một món thịt thỏ hầm củ cải, canh nấm trứng, còn có một đĩa đậu que xào, hơn nữa còn có gà mái bọn họ mang về, nhiều đồ ăn như vậy, so ra còn phong phú hơn hai năm qua, nước miếng của hai người không ngừng chảy xuống.

Bụng Triệu Tứ Đản đã sớm đói kêu ục ục, hắn vội vã không chờ nổi cầm đũa.

Trình Loan Loan mở miệng nói: "Tuệ Nương, con đi lấy thêm cái chén lại đây."

Ngô Tuệ Nương lập tức đi vào nhà bếp cầm cái chén đi ra, Trình Loan Loan chia một ít thịt thỏ củ cải ra: "Tứ Đản, bưng đi cho ông bà nội con."

Triệu Tứ Đản liếm liếm môi, bưng chén lập tức chạy đi như bay.

Sắc trời mờ tối, nhà cũ Triệu gia đã ăn cơm chiều rồi, một chút bột kiều mạch nấu với rau dại, một người thêm một cái bánh bột bắp, bánh bột bắp bỏ chút đậu que, có thể ăn no năm sáu phần, như thế này ở thôn Đại Hà đã xem như là thức ăn tốt rồi.

"Ông già, sao tôi lại ngửi thấy có mùi như mùi thịt ấy nhỉ?" Triệu lão thái thái hít hít cái mũi, "Lúc này nhà ai còn ăn được thịt?"

Triệu lão nhân rít một ngụm thuốc lá sợi: "Chờ thêm dăm ba bữa, trong thôn ít nhất sẽ có một nửa người cạn lương thực, bà nói chuyện này có khả năng hay không?"

"Năm trước nạn châu chấu không phải cũng vượt qua được sao, triều đình sẽ không mặc kệ chúng ta." Triệu lão thái thái vừa may vá vừa nói, "Hôm nay lí chính đi lên trấn một chuyến, huyện lệnh nói triều đình chuẩn bị tố pháp cầu mưa, hy vọng cơn mưa này nhanh chóng giáng xuống......"

Đang nói, trong viện có người hô to: "Bà nội!"

Triệu lão thái thái vội buông kim chỉ: "Đứa nhỏ Tứ Đản này sao lại tới nữa, không phải là bị nương nó đánh đó chứ?"

Lão thái thái đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy trong tay Triệu Tứ Đản bưng một cái chén, cách khá xa thấy không rõ, còn tưởng rằng tiểu tử này là tới xin cơm, đến gần mới phát hiện vậy mà lại là một chén thịt! Mùi thịt vừa mới ngửi được lúc nãy chính là từ trong cái chén này truyền tới!

"Bà nội, đây là nương bảo con bưng đến, con đi về trước!"

Triệu Tứ Đản miệng đầy nước miếng, cầm chén nhét vào trong tay Triệu lão thái thái liền chạy đi, hắn phải đi về ăn thịt thỏ!

Triệu lão thái thái sửng sốt, luôn cảm thấy là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, cái đồ phá của như tức phụ lão đại vậy mà lại đưa cho bà một chén thịt ư?

Mùi thịt lan tỏa ở trong sân, những người khác ở Triệu gia cũng đi ra.

Tiểu nhi tử nhà Triệu lão nhị - Triệu Nhị Vượng nói: "Con nghe Thiết Trụ ca nói hôm nay Tứ Đản bắt được một con thỏ, chắc chắn đây là thịt thỏ, thơm quá!"

Tức phụ Triệu nhị có chút kinh ngạc: "Đại tẩu lại đưa cho nương ăn ư?"

Đại tẩu có ăn đều là đưa cho Trình gia, nhiều năm như vậy chỉ biết tới nhà họ Triệu đòi đồ vật, có khi nào cho được một hạt gạo?

"Ban ngày Tứ Đản tới xin ba cái củ cải, một nắm đậu que, còn cầm đi một quả trứng gà." Tức phụ Triệu Tam nhẹ giọng nói, "Có qua có lại, coi như huề nhau."

Triệu lão thái thái lại không cảm thấy là huề.

Nữ nhân phá của kia ban ngày đưa cho bà năm văn tiền, lúc này lại đưa một chén thịt lớn lại đây, tức phụ lão đại hào phóng như vậy bao giờ chứ?

Tức phụ lão đại chỉ có lúc cần nhà họ Triệu hỗ trợ thì mới tốt đột xuất, bà rất muốn xem tức phụ lão đại rốt cuộc muốn làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc