XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Trước khi vào vụ thu hoạch, có phải ta đã nói với các ngươi gốc lúa phải để lại tám phân, nhưng các ngươi đã nói như thế nào, đều cho rằng không cần thiết, tăng thêm phiền toái, sợ chậm trễ công việc, ảnh hưởng thời gian nhập lương thực vào kho... Lúc trước cảm thấy phiền phức, lúc này lại hỏi ta cách thức gia tăng sản lượng để làm gì, không để lại gốc lúa, các ngươi có biết thì cũng vô dụng!"

Thẩm huyện lệnh nhàn nhã cầm tách trà uống một ngụm.

Trước đây, khi mọi người cùng ngồi với nhau, hắn luôn là người rót trà cho bọn họ, bất kể bọn họ nói gì, hắn cũng không thể xen vào.

Bây giờ phong thủy chuyển dời, hắn cũng sẽ không giữ thể diện cho mấy người này.

Trịnh huyện lệnh cười toe toét nói: "Thẩm huynh, ta nghe lời huynh nói như đọc sách mười năm.

Lúc đó ta nghe lời huynh, đã ra lệnh cho thôn dân để lại gốc lúa, chỉ là lệnh truyền xuống chậm mất một ngày, chỉ còn tám phần mười hộ dân là để lại gốc lúa. Không biết mục đích là gì?"

Thẩm huyện lệnh buông chung trà, chậm rãi mở miệng: "Phương Nam có một loại lúa, gọi là lúa tái sinh, cũng không biết các ngài có nghe qua không, chưa nghe qua cũng không sao, hiện tại tiểu đệ sẽ cùng các huynh nói qua một chút..."

Thẩm huyện lệnh đĩnh đạc nói. Đầu tiên, hắn nói về tình cảnh của thôn Đại Hà, sau đó miêu tả công việc đồng áng, sẵn tiện còn đem nhi tử nhà mình ra khoe. Cũng là nhờ nhi tử của hắn phát minh ra trục lăn lúa, đây cũng là một công lao không lớn cũng không nhỏ. Hắn nhấc sổ con lên, cuối cùng cũng nói đến việc cây lúa mới đâm chồi từ gốc lúa cũ.

"Hiện giờ mưa thuận gió hoà, không có châu chấu phá hoại, lúa tái sinh này sản lượng có thể đạt tới một trăm năm mươi cân, hơn nữa lúc trước mỗi mẫu đất ở trấn Bình An bọn ta có thể đạt đến sản lượng ba trăm năm tới ba trăm sáu mươi cân, trong điều kiện mùa màng thuận lợi, sản lượng lúa đầu mùa cộng với lúa tái sinh có thể lên tới năm trăm cân." Thẩm huyện lệnh mặt mày hớn hở: "Chuyện này ta phải lập tức bẩm báo lên Tri phủ đại nhân, xin thứ lỗi không tiếp các vị được!"

Hắn vội vàng đứng dậy rời đi. Chuyện này thật sự không thể trì hoãn được, không chỉ phải bẩm báo Tri phủ đại nhân, hắn còn muốn viết sắc lệnh cho nha dịch đi khắp các thôn tuyên đọc.

Hắn ngồi trong thư phòng, đuổi mọi người ra ngoài, một mình trầm tư suy nghĩ, chậm rãi viết từng chữ một.

Đầu tiên hắn muốn viết về tổng sản lượng lúa thu hoạch được ở trấn Bình An, liệt kê rõ ràng số thuế lương nộp lên, còn có một số sắc lệnh về các loại lương thực cũng viết vào. Sau đó chuyển sang vấn đề của lúa tái sinh, chuyện này nói đến thì không thể giải thích bằng lời. Thẩm huyện lệnh nghĩ tới lúc trước Trình Chiêu trình lên sổ tay diệt châu chấu, dùng hình ảnh thay lời nói để giải thích mọi thứ rõ ràng ngắn gọn, khiến người khác vừa xem đã hiểu ngay, vì thế, Thẩm huyện lệnh cũng vẽ hình ảnh cây lúa cùng lúa non mọc ra từ gốc lúa vào trong sổ tay, tỉ mỉ miêu tả kỹ càng chiều cao của gốc lúa, tình hình sinh trưởng của chồi non hiện tại ra sao...

Đây là chuyện lớn, hắn cũng không dám tranh công, cẩn thận nói rõ ràng là ai, thời điểm nào, ở đâu phát hiện ra lúa tái sinh.

Lưu loát viết hơn một ngàn chữ, tới cuối cùng Thẩm huyện lệnh cũng không quên thỉnh công cho nhi tử nhà mình, hắn vẽ trục lăn lúa dùng để nghiền lúa, cố gắng viết trong vòng ba câu ngắn gọn, sợ viết quá nhiều khiến cho Tri phủ đại nhân phản cảm...Hắn chuẩn bị đóng sổ con thì ngẫm lại vẫn là cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Đức hạnh của nhi tử nhà hắn, huyện lệnh đại nhân của các thôn trấn lân cận đều biết, có khi nào lại nói nhi tử của hắn cướp đoạt công lao của người khác?

Nhi tử nhà hắn được như vậy là một phần là nhờ Triệu Trình thị dạy dỗ, lại chịu không ít ảnh hưởng của Trình Chiêu. Hai người này là có công lao lớn nhất.

Lại nói, cái trục lăn lúa kia là do Tiền Huy sai người làm ra, tên của tiểu tử này cũng phải được nhắc tới.

Bình luận

Truyện đang đọc