XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

“Chỗ khác còn không?”  

Sắc mặt Kim Phi có chút khó coi.  

“Bên Thanh Thủy Cốc có”.  

Advertisement

Từ Kiêu trả lời.  

Lúc này là sáng sớm, Thiết Lâm Quân chỉ còn lại vài tiểu đội đang giám sát ở khu đất cao gần Thanh Thủy Cốc, những người còn lại đều đang nghỉ ngơi.  

Advertisement

Tuy nhiên có một lực lượng phản ứng nhanh đóng quân ở cuối hẻm núi, nếu như người Đảng Hạng đánh tới, bọn họ có thể lập tức thiết lập phương trận để kháng cự.  

“Phải điều bọn họ quay về à?”  

Từ Kiêu hỏi.  

Kim Phi nghĩ một chút, sau đó đưa ra quyết định:  

“Lập tức điều bọn họ quay lại, xử lý xong đám tù nhân ở sau trại rồi tính tiếp. Tuy nhiên vẫn phải chú ý do thám hướng Bắc, nếu như đại doanh của người Đảng Hạng có động tĩnh khác thường gì thì phải lập tức báo cáo”.  

“Vâng!”  

Từ Kiêu lập tức chạy ra ngoài.  

Sau trại, tù nhân Đảng Hạng và Thiết Lâm Quân đã bắt đầu chiến đấu.  

Phải nói rằng Thiết Lâm Quân mạnh hơn Đức Ninh Quân rất nhiều về kỷ luật quân đội và ý thức chiến đấu.  

Mặc dù không phải là đối thủ của kỵ binh, nhưng họ cũng không đến nỗi không kịp trở tay, nhưng không một binh lính nào của Thiết Lâm Quân bỏ chạy mà tập trung lại, vừa đánh vừa lùi.  

Cùng lúc đó, ở phía bên kia của hẻm núi, trinh sát người Đảng Hạng cũng nhìn thấy ngọn lửa trong doanh trại quân đội của Thiết Lâm Quân, lập tức quay về đại doanh Đảng Hạng.   

Lý Kế Khuê và một nhóm tướng lĩnh Đảng Hạng đều đang đợi trong trại.  

Sau khi nghe trinh sát báo tin đại doanh của Thiết Lâm Quân cháy lớn, tất cả mọi người đều biết rằng kế hoạch của các trợ tá đã thành công rồi.  

Nội gián cài trong đám người Hán nô đã cứu được những kỵ binh bị bắt.  

“Các huynh đệ, cuộc chiến mấy ngày trước là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời chinh chiến của chúng ta, chỉ có máu tươi của Thiết Lâm Quân mới có thể rửa sạch nỗi nhục lần này”.  

Lý Kế Khuê vỗ bàn đứng dậy: “Các huynh đệ, đi tiêu diệt Thiết Lâm Quân!”  

“Tiêu diệt Thiết Lâm Quân!”  

Các tướng lĩnh Đảng Hạng lần lượt đứng dậy.  

“Mọi người khi đi qua hẻm núi, nhớ là không được giương cờ, cố gắng không điều binh khiển tướng, tránh bị cung nỏ nhắm vào, biết chưa?”  

Trợ tá của Lý Kế Khuê vội vàng nhắc nhở.  

“Biết rồi”.  

Các tướng lĩnh nhanh chóng gật đầu. 

Bình luận

Truyện đang đọc