XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ đám người Quan Hạ Nhi mà cả dân làng cũng sẽ được thông báo.  

“Không, ta muốn ở cùng tướng công”.  

Quan Hạ Nhi lắc đầu.  

“Ta cũng không đi”.  

Advertisement

Nhuận Nương nói tiếp.  

“Mọi người ở đây thì sẽ khiến ta bị phân tâm”.  

Kim Phi ngẩng đầu nhìn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương: “Nghe lời”.  

Advertisement

“Vậy… được rồi”.  

Quan Hạ Nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.  

Nhuận Nương cũng đỏ mặt cúi đầu.  

Nhìn thấy cảnh này Đường Đông Đông không khỏi bĩu môi.  

“Đông Đông, môi bị sao vậy?”  

Kim Phi vươn tay xoa đầu Đường Đông Đông: “Đi bưng bát cơm lại đây cho ta, ăn cơm xong còn phải đi làm đấy”.  

Đường Đông Đông đã quen với việc này rồi, xoay người đi vào trong bếp mang cho Kim Phi một bát cháo trắng và hai đ ĩa đồ ăn kèm.  

Cháo trắng do Nhuận Nương nấu trước đó một tiếng, đặc và mềm, nhiệt độ vừa phải.  

Cùng với những món ăn kèm thơm ngon, Kim Phi bê bát lên, nhanh chóng ăn hết sạch.  

Mà lúc này, tin tức bọn thổ phỉ sắp tới đã được truyền ra khắp làng, dân tình đang nháo nhào hết cả lên.  

Cũng không có ai có thời gian oán hận Kim Phi, mọi người đều nhanh chóng vác theo những thứ có giá trị nhất của nhà mình, trốn vào sau núi.  

Kim Phi ăn xong bữa sáng ngon lành, định đi ra ngoài xem xem thì Khánh Mộ Lam hùng hổ xông vào.  

“Tiên sinh, người trong làng đều nói thổ phỉ sắp tới rồi, là thật sao?”  

Khánh Mộ Lam hai mắt sáng bừng.  

Ai không biết còn tưởng cô ấy đang đợi ý trung nhân tới.  

“Đúng vậy!”, Kim Phi gật đầu: “Cô đã chuẩn bị xong chưa?”  

Có rất nhiều binh lính trước khi ra chiến trường cũng phấn khích giống như Khánh Mộ Lam, cảm thấy mình là con cưng của trời, nhất định sẽ bất khả chiến bại trên chiến trường, lập được công lớn.  

Nhưng sau khi chứng kiến sự tàn khốc của chiến trường, nhiều người đều sợ đến mức tè ra quần trước cảnh máu chảy thành sông.  

Y rất lo lắng Khánh Mộ Lam cũng sẽ là kiểu người như vậy.  

“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi”.  

Khánh Mộ Lam nắm chặt đuôi thanh đao đen trong tay, giọng điệu của cô ấy thay đổi một chút với sự phấn khích.  

“Vậy thì tốt, đi tìm Lương ca, trấn giữ tốt vị trí của các cô!”  

“Ta nhất định sẽ

Bình luận

Truyện đang đọc