*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cốt lõi của trả giá là cho ông chủ biết rằng bản thân rất muốn mua, nhưng đang thiếu tiền, để cho người ta thấy được bản thân lực bất tòng tâm.
Kiếp trước là một học sinh nghèo, kinh nghiệm mặc cả của Kim Phi có thể nói là rất phong phú, biểu hiện cũng rất chuẩn xác.
Nhìn thấy Kim Phi thật sự muốn lùi bước, tú bà cũng có chút sốt ruột.
Bà ta nói: "Kim tiên sinh, hai trăm lượng thật sự là quá ít, hay ngài vay bạn bè một chút? Ta cũng chịu thiệt thòi một chút, ba ngàn lượng là được rồi!"
Bà ta vẫn còn nhớ Khánh Mộ Lam.
"Chu mama, bà cũng biết ta đến từ Kim Xuyên. Đây là lần đầu tiên đến quận lỵ. Ta không biết ai, cũng không biết vay tiền ở đâu?"
Kim Phi lắc đầu khó xử.
"Nếu Kim tiên sinh đã hết cách, thì thôi vậy. Dù sao thì Tiểu Bắc cũng là đứa con gái ta yêu nhất, để lại bên cạnh ta đi".
Giá cả hai bên chênh lệch quá nhiều, tú bà bất lực thở dài: “Vậy ta không làm phiền tiên sinh nữa”.
"Ta sẽ ở lại Quảng Nguyên hai ngày nữa. Nếu Chu mama đổi ý, bà có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào".
Kim Phi cũng không giữ lại, y đứng dậy và tống tú bà ra ngoài.
"Tiên sinh, người ta muốn năm ngàn, thế mà ngài lại ra giá 200 lượng, quá ác mà!"
Thiết Chùy nhìn tú bà đóng cửa, sau đó xoay người giơ ngón tay cái lên cho Kim Phi.
"Lúc này không thể đưa ra giá cao, nếu không bà ta sẽ cảm thấy bán rẻ, bị lỗ, không biết sẽ ra ngoài nói linh tinh gì đâu".
Kim Phi nói: "Hơn nữa, 200 lượng là khá nhiều, có thể mua vài gia nô luôn đấy".
"Tiên sinh, gia nô có thể so sánh với Tiểu Bắc cô nương sao?"
"Tiểu Bắc cô nương không thể gánh, không thể vác, tất nhiên không thể so sánh với gia nô rồi".