XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

"Kim Phi vác trọng nỏ, ai xông lên sẽ chết, đón đánh nhất định không được".  

Mặt sẹo nói: "Hãy học theo hắn, vây hắn trên núi, bọn hắn chắc chắn không mang theo nhiều lương thực, sẽ không trụ được mấy ngày đâu".  

Lời vừa dứt, những tên thổ phỉ còn lại đều nhìn hắn như một kẻ ngốc.  

"Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?", mặt sẹo tức giận hỏi.  

"Bởi vì bọn ta rất ít khi thấy người ngu ngốc được như ngươi", Đại cóc cười lạnh nói.  

"Ngươi có gan nói lại lần nữa!"  

Mặt sẹo trừng mắt, ngay lập tức rút con dao ra.  

"Haizzz, tất cả mọi người ở đây không phải đều vì tiền sao, không phải muốn hạ gục Kim Phi sao?"  

Tên thổ phỉ béo vội đứng dậy nói: “Mặt sẹo, bình tĩnh đi”.  

“Vậy ngươi nói cho ta biết, phương pháp ta vừa mới vừa nói có cái gì không đúng sao?”, Mặt sẹo ngửa cổ hỏi.  

"Mặt sẹo, ngươi nghĩ xem nếu như đêm nay Kim Phi không trở về, làng Tây Hà có phái người đi tìm hắn không?"  

Tên thổ phỉ mập giải thích nói: "Khi đó cũng không cần đến quận thành chiêu mộ người, chỉ cần điều động nhân mã trấn giữ làng Tây Hà mang theo mấy cái trọng nỏ, chúng ta có thể cáng đáng nổi sao?"  

"Cái này……"  

Mặt sẹo nghẹn lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.  

Hắn biết tại sao những người khác lại cười nhạo hắn rồi.  

Đường núi chật hẹp, trọng nỏ b ắn ra cũng không có chỗ ẩn nấp, thì chỉ có thể đứng chờ chết.  

"Cho nên, đêm nay chúng ta nhất định phải giết Kim Phi, nếu không sẽ không có cơ hội khác!"  

Tên thổ phỉ béo không thèm nhìn vẻ mặt xấu hổ của Mặt sẹo, nói: "Còn có cách nào nữa, mau suy nghĩ đi".  

"Không có cách nào hay cả, chỉ có thể cứng rắn công kích thôi".  

Đại cóc nói: “Vừa rồi ngươi nói rất đúng, Kim Phi không thể mang quá nhiều trọng nỏ, chỉ cần chúng ta dùng hết mũi tên của bọn họ, trọng nỏ sẽ vô dụng, cho nên chúng ta không cần lo lắng không hạ được Kim Phi!"  

"Làm chúng dùng hết mũi tên, nói thì hay lắm, thế ai sẽ làm việc này?"  

Mặt sẹo hỏi với một nụ cười chế nhạo.  

Mắt thấy hai người lại muốn đánh nhau, tên thổ phỉ mập vội vàng xen vào nói: "Ai làm cũng không hợp, tốt nhất mỗi nhà chúng ta phái ra mấy người, lập đội hình lên núi, như vậy cái giá phải trả mới nhỏ nhất, làm đối phương dùng hết mũi tên".  

"Có lý!"  

Các tên thổ phỉ còn lại đồng loạt gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, một đội cảm tử mười tám thành viên lại lên núi.  

Để khuyến khích họ bán mạng, mấy tên trùm không chỉ tăng tiền thưởng giết Kim Phi lên hai trăm lượng, mà còn tăng điều kiện, ai giết được cựu binh hoặc nữ binh trước sẽ được thưởng năm mươi lượng bạc.  

Đội cảm tử tiến vào con đường mòn, không còn xếp thành hàng mà là tản ra tùy ý, vì vậy cho dù có trọng nỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể giết được hai hoặc ba người, những người còn lại có thể thừa dịp trọng nỏ lên dây mà nhanh chóng tấn công ngọn núi.  

Chờ đến khi chúng đi hết phân nửa quãng đường, Kim Phi cũng không kích phát trọng nỏ. 

Bình luận

Truyện đang đọc