XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Dưới tình cảnh như vậy chỉ có thể tiến công mạnh mẽ.  

Kim Phi tự nhủ, y không có năng lực chỉ huy trận chiến có quy mô lên tới mấy nghìn người, vậy nên đã dứt khoát giao quyền chỉ huy cho Trương Lương.  

“Được!”  

Trương Lương cũng không khách khí, đáp lời một tiếng rồi chạy đi tìm Tiêu đô úy.

Dầu hỏa cháy cực mạnh, nhưng số lượng không nhiều nên cháy hết rất nhanh, chỉ còn lại linh kiện làm bằng gỗ của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá vẫn đang cháy.  

Lúc này đám thổ phỉ mới tiến lên trước dập lửa.  

Nhưng dù xe bắn đá hay cung nỏ hạng nặng đều đã cháy rụi.  

Lúc bao vây núi Ngũ Lang, đám thổ phỉ đã thấy được lợi ích mà xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng mang lại, bây giờ vẫn chưa tận dụng đủ đã bị một ngọn lửa lớn thiêu rụi cả rồi.  

Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mặt chán nản và lo lắng.  

“Các huynh đệ, không cần lo lắng, bọn chúng chỉ có chưa tới hai nghìn người, người của chúng ta còn đông gấp đôi bọn chúng, nếu bọn chúng dám tới thì chúng ta sẽ cho chúng một đi không trở lại!”  

Một đại ca thổ phỉ hắng giọng nói: “Phùng tiên sinh đã nói, gi ết chết một phủ binh thưởng năm lượng bạc, giế t chết một nhân viên hộ tống thưởng hai lượng bạc, các huynh đệ, cơ hội phát tài tới rồi!”  

“Các huynh đệ, mọi người đều là thủ lĩnh của các phe phái, gần đây lại bị một nhóm nhân viên hộ tống ép tới độ có nhà không thể về, ta không biết mọi người, thế nhưng cục tức này Chu Liên Khuê ta không nhịn nổi!”   

Một đại ca khác hô lên theo: “Hôm nay, cơ hội báo thù của chúng ta tới rồi, Kim Phi và Trương Lương của tiêu cục Trấn Viễn đều tới cả rồi, còn có đô úy của đội phủ binh quận thành, chỉ cần xử lý được bọn chúng thì sau này chẳng còn ai dám tới chọc đến chúng ta nữa!”  

“Ông Chu và ông Hứa nói đúng đấy, hôm nay không phải bọn chúng chết thì chính là chúng ta phải chết!”  

Tên đại ca thứ ba nhảy lên trên mỏm đá, giơ đao hô lên: “Giết, tiêu diệt bọn chúng, chúng ta về núi ăn thịt uống rượu!”  

Khi trước các đoàn vận chuyển gặp phải thổ phỉ, có lần nào không phải dập đầu quỳ lạy, hai tay dâng tiền qua đường lên?  

Thế nhưng từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, tác phong cực kỳ cương quyết, chỉ cần dám chặn đường thì sẽ lập tức giương cung bắn hạ.  

Đội tiêu diệt thổ phỉ lần này cũng mang cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, đánh cho mấy nhóm thổ phỉ của huyện Thanh Sơn chạy trốn tán loạn, nhếch nhác không thôi.  

Đám thổ phỉ đã đè nén từ lâu, cộng thêm việc có Phùng tiên sinh giở trò bên trong nên lúc này mấy nhóm thổ phỉ mới liên kết lại.  

Vốn dĩ thổ phỉ bình thường có suy nghĩ rất đơn giản, bị đám đại ca đổ thêm dầu vào lửa, không ít thổ phỉ đều giơ vũ khí trong tay lên, phấn khích hô hào.  

Bầu không khí rất dễ lan truyền, vậy nên trước mỗi lần đánh trận đều sẽ có công tác động viên.  

Ban đầu chỉ có đám thổ phỉ ở gần mấy tên đại ca hô hào, ngay sau đó, những thổ phỉ khác cũng bị tác động, đồng loạt giơ vũ khí trong tay lên.  

“Giết! Giết! Giết!”  

Mấy nghìn thổ phỉ cùng nhau hô hào, thanh thế cực kỳ lớn, chim chóc trên mấy ngọn núi xung quanh đều kinh hãi tới mức bay tán loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc