XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt Khánh Mộ Lam cũng trở nên khó coi.  

Đôi mắt Kim Phi hơi nheo lại.  

Mặc dù y không rõ cạnh tranh hoa khôi là gì, nhưng từ biểu cảm và giọng điệu trong lời nói của Tiểu Viện, có lẽ muốn chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc không hề dễ dàng gì.  

Kể từ khi quen biết, Đường Đông Đông đã giúp đỡ Kim Phi rất nhiều, cũng là một trong số những người bạn của y.  

Cho dù là bắt nguồn từ chuyện gì, Kim Phi đều không muốn thấy Đường Đông Đông vì chuyện này mà buồn, thậm chí là sa sút, vì vậy cho dù khó khăn, Kim Phi cũng muốn tìm cách để giúp được cô ấy.  

Nếu muốn đưa Tiểu Bắc ra ngoài, trước tiên phải hiểu rõ cạnh tranh hoa khôi là gì.  

Hỏi Đường Đông Đông lúc này chắc chắn là không thích hợp, Quan Hạ Nhi và Thiết Chùy cũng đang mơ mơ hồ hồ, Kim Phi chỉ có thể kéo Khánh Mộ Lam sang một bên.  

“Cạnh tranh hoa khôi là sao vậy?”  

“Mỗi một quận thành đều có mấy thanh lâu, giữa những thanh lâu này đương nhiên tồn tại sự cạnh tranh và so sánh, vì vậy mỗi năm mỗi thanh lâu đều chọn ra vài thẻ đỏ, tổ chức một cuộc thi, chọn ra một hoa khôi”.  

Khánh Mộ Lam nhỏ giọng nói: “Hoa khôi sẽ mang đến một nguồn khách hàng vô cùng lớn cho thanh lâu, vì vậy mỗi một cô nương được thanh lâu chọn đi cạnh tranh hoa khôi đều là bảo bối, cũng là cây hái tiền của thanh lâu”.  

“Nếu Xuân Phong lâu đã để muội muội của Đông Đông tham gia cuộc thi hoa khôi, nhất định là sẽ không cho cô ấy chuộc thân đâu, cho dù đồng ý thì cũng sẽ là mức giá trên trời”.  

“Vậy thì rắc rối rồi”, Kim Phi cau mày: “Nếu như muội muội của cô ấy không được chọn làm hoa khôi thì sao?”  

“Cuộc thi hoa khôi mỗi năm đều tổ chức, năm nay không trúng thì vẫn còn năm sau mà”.  

Khánh Mộ Lam nói: “Ta đã từng nghe Đông Đông kể về người muội muội này, năm nay mới mười sau tuổi, vẫn thi thêm được vài năm nữa”.  

“Phi ca, huynh có nhiều cách, nhất định phải giúp ta cứu được muội ấy”.  

Đường Đông Đông lúc này vô cùng hoảng loạn, đầu óc rối tung, chỉ có thể cầu cứu Kim Phi.  

“Đông Đông, chuyện này cần phải tính kế lâu dài, đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta quay về rồi tính tiếp”.  

Kim Phi bảo Quan Hạ Nhi đỡ Đường Đông Đông, sau đó nói với Thiết Chùy: “Ngươi cùng cô nương Tiểu Viện này quay về một chuyến, chôn cất cho mẹ cô ấy”.  

“Đa tạ tiên sinh!”  

Tiểu Viện cúi người với Kim Phi, rồi lại nhìn Đường Đông Đông: “Tiểu thư, muội đi chôn cất mẹ trước, sau đó sẽ cùng vị đại ca này đi tìm tỷ”.  

Lúc này tâm trạng của Đường Đông Đông rất hỗn loạn, gật đầu khẽ, sau đó được Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương dìu, cùng về nhà trọ với Kim Phi.  

“Tướng công, chàng định thế nào?”  

Quan Hạ Nhi đưa Đông Đông về phòng, sau đó lo lắng tới tìm Kim Phi.  

“Ta cũng chưa có bất kỳ manh mối nào, đợi Thiết Chùy quay về, trước tiên bảo hắn đi nghe ngóng xem tình hình Xuân Phong lâu như thế nào đã”.  

Bình luận

Truyện đang đọc