XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có tiền, họ có thể tìm cách chuộc người nhà.  

Còn họ chẳng có ý nghĩ gì cho bản thân của họ.  

Bởi vì họ biết rất rõ rằng Mãn Thương đã dạy họ quá nhiều thứ, tuyệt đối không cho phép họ được chuộc thân mang theo tất cả những gì đã học được.  

Hơn nữa họ rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.  

Ngoài việc không thể tùy ý rời khỏi làng, trong làng cũng không có ai cấm đoán hay hạn chế bọn họ.  

Mỗi ngày họ có đủ lương thực để ăn, còn có cả tiền lương, cũng không ai dám bắt nạt họ.  

Tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với những ngày trước đây.  

Bây giờ dù Mãn Thương đuổi bọn họ đi, cũng không ai muốn rời đi.  

"Tiên sinh, máy tiện thật hữu ích, có thứ máy móc này, ta có thể tạo ra một khung cửi trong nhiều nhất là năm ngày!"  

Mãn Thương đã thí nghiệm mấy lần, yêu mến máy công cụ này đến mức không chịu rời tay.  

"Sau này có nhiều máy tiện hơn, chúng ta sẽ có thể thực hiện công việc dây chuyền lắp ráp. Đến lúc đó chúng ta có thể tạo ra nhiều khung cửi trong một ngày thay vì năm ngày!", Kim Phi cười nói.  

“Công việc dây chuyền lắp ráp là gì?” Mãn Thương tò mò hỏi.  

"Có nghĩa là mỗi máy sẽ chuyên làm một hoặc hai bộ phận, sau đó gửi những bộ phận này đến phòng bên cạnh, nơi những người chuyên môn sẽ lắp ráp chúng thành khung cửi”, Kim Phi giải thích.  

"Cách này hay quá!", Mãn Thương nghe vậy hai mắt sáng rực: "Mỗi người chỉ làm ra một bộ phận, cho nên dù người này phản bội, cũng chỉ biết cách làm ra một hay hai bộ phận mà thôi, không thể làm được toàn bộ khung cửi!"  

“Ừ”, Kim Phi gật đầu: “Hơn nữa mỗi người chỉ làm một hay hai bộ phận cũng sẽ ngày càng thành thạo, đồ làm ra sẽ ngày càng tốt hơn”.  

“Đúng đúng!”, Mãn Thương gật đầu liên tục.  

Kim Phi đã dạy Mãn Thương một số cách sử dụng cơ bản của máy tiện, trời sắp tối y mới về nhà.  

"Ồ, sao tướng công lại thành ra bộ dạng này?”  

Nhìn thấy bộ dạng của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đau lòng rơi nước mắt: "Nhuận Nương, mau đun nước nóng để tướng công đi tắm!"  

Chế tạo máy móc vốn dĩ là một công việc bẩn thỉu, Kim Phi đã không tắm rửa và thay quần áo trong mấy ngày liền, cơ thể y bẩn hơn cả đám nữ học trò của Mãn Thương, y còn bị trầy xước mấy chỗ bởi các công cụ. Khi vừa nhìn thấy y, Quan Hạ Nhi còn nghĩ có ăn mày tới nhà mình.  

Nhuận Nương từ trong bếp ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ Kim Phi, mỉm cười nói: "Vừa rồi Tiểu Bắc phu nhân bảo ta đun nước nóng, nhưng vẫn chưa dùng đến”.  

"Kệ cô ấy!"  

Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi vào phòng tắm.  

Khi cả hai ra khỏi phòng tắm, mấy người Khánh Mộ Lam, Đường Tiểu Bắc đã ngồi vào bàn ăn.  

"Này, chị Hạ Nhi, tướng công nhà chị đi tắm, sao tóc chị cũng ướt thế kia?"  

Đường Tiểu Bắc chớp đôi mắt to, cố tình hỏi.  

"Ăn cơm của muội đi!"  

Bình luận

Truyện đang đọc