XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông Lỗ này từng nói khoác với bên ngoài rằng ông ta đêm nào cũng thay mới, các cô gái ngủ cùng ông ta còn nhiều hơn cả Hoàng đế.  

Nghe Phùng tiên sinh nói thế, ông Lỗ chỉ ước gì bây giờ có thể lập tức đến làng Tây Hà bắt hết công nhân nữ ở xưởng dệt đi.  

Nhưng ông Hứa núi Hổ Đầu lại hơi lo lắng.  

“Phùng tiên sinh, Kim Phi mưu mô xảo quyệt, hơn nữa thủ đoạn tàn độc, ta nghe nói một thuộc hạ của hắn tranh giành ghen tuông với một đại thiếu gia ở kinh thành trong thanh lâu ở Quảng Nguyên, bị hộ vệ của đại thiếu gia đó đánh bị thương. Ngày hôm sau Kim Phi triệu tập người lại cưỡi ngựa đuổi theo đại thiếu gia đó một ngày một đêm khiến mười mấy con ngựa chiến mệt chết, cuối cùng bắt đại thiếu gia đó về treo lên trước cửa Phong Nguyệt Phường lột da rút gân”.  

Ông Hứa nói: “Vì một thuộc hạ mà làm như thế, nếu chúng ta đi đánh làng Tây Hà, vậy tức là sẽ liều chết đến cùng”.  

Quảng Nguyên đến Kim Xuyên không xa, thương nhân qua lại cũng nhiều, việc Kim Phi làm ở Quảng Nguyên cũng truyền về Kim Xuyên.  

Nhưng rất nhiều chuyện truyền đi truyền lại sau đó bị sai lệch.  

Mâu thuẫn giữa Kim Phi và Văn Viên công tử cứ thế thay đổi thành câu chuyện Phong Nguyệt mà người dân càng thích nghe.  

“Lão Hứa, ngươi cũng biết Kim Phi là người có thủ đoạn tàn ác, dù chúng ta không đánh làng Tây Hà, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.  

Phùng tiên sinh nói: “Hơn nữa chúng ta phải đến địa bàn mới, phải nuôi huynh đệ đều cần có tiền.  

Gần đây Kim Phi phát tài dựa vào việc bán xà phòng thơm, nghe nói tiền đồng và bạc trong nhà hắn không thể chứa trong ba ngôi nhà lớn, chỉ cần chúng ta đánh được làng Tây Hà, số tiền này đều là của chúng ta. Nếu may mắn không chừng chúng ta còn có thể lấy được phương pháp làm ra xà phòng thơm, vậy thì chúng ta có thể tìm được gà mẹ biết đẻ trứng gà rồi”.   

Mỗi người đều có điểm yếu của người, ông Lỗ háo sắc, điểm yếu của ông Hứa là tham tiền.  

Trong mấy đám thổ phỉ ở Kim Xuyên thì lương thực hàng năm của núi Hổ Đầu là nhiều nhất, mỗi năm số người chết đói trên địa bàn núi Hổ Đầu cũng nhiều nhất.  

Mặc dù biết những lời Phùng tiên sinh nói chắc chắn có phóng đại nhưng ông Hứa vẫn động lòng.  

Ông ta cũng nghe nói đến chuyện xà phòng thơm, vì thế còn từng có suy nghĩ muốn đánh núi Thiết Quán để cướp cách chế tạo xà phòng thơm và công nhân nữ, nhưng phòng thủ ở núi Thiết Quan quá nghiêm ngặt, ông ta không tìm được cơ hội.  

Những lời Phùng tiên sinh nói vừa lúc chọt trúng tim đen của ông ta.  

Ông ta cắn răng gật đầu: “Vậy thì nghe Phùng tiên sinh đi đánh làng Tây Hà”.  

“Nếu hai vị đã đồng ý, dù trước kia hai vị có gì không đúng, bây giờ chúng ta là một nhóm, không ai được phép đâm một dao sau lưng”.  

Ánh mắt Phùng tiên sinh lóe lên tia hung dữ: “Ta nói thẳng, ai dám đâm một dao sau lưng thì Phùng Thánh ta thề chết với người này”.  

Nghe thế ông Lỗ và ông Hứa cũng cảm thấy căng thẳng.  

Đừng thấy dưới trướng của hai người có hàng trăm đàn em thổ phỉ mà lầm, họ vẫn có sự kiêng dè với Phùng tiên sinh.  

Vì họ đã biết sự tàn ác và thủ đoạn của Phùng tiên sinh.  

Nếu là người bình thường, khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi Kim Xuyên thì chắc chắn sẽ nhân lúc Kim Phi chú ý đến ba người Triệu huyện úy mà chạy càng xa càng tốt.  

Bình luận

Truyện đang đọc