XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Đều là những người chịu nhiều cực khổ, cũng chỉ có mấy người lãng phí miếng ăn, quyết định này là hợp tình, hợp lý, hầu như không ai phản đối mà còn rất nhiều người ủng hộ.  

"Đông Đông cô nương, tôi ủng hộ quyết định này. Cả mẹ tôi và bố tôi đều chết vì đói, không nhìn nổi ai đó lãng phí lương thực, về sau nếu ta nhìn thấy ai đem cơm đi đổ, ta sẽ không tha cho người đó, đến lúc đó đừng trách ta mách lẻo!"  

"Mỗi người đứng ở đây đều là những người từng chịu đói, nếu không có Phi ca thì chúng ta có cơm mà ăn à?"  

Advertisement

"Đúng vậy, mới ăn no có mấy ngày đã quên mất rồi, sau này ai dám để đồ ăn thừa, ta là sẽ tuyệt đối không tha!"  

"Cô Chu, nhìn cái gì thế? Là cô, ta thấy cô để thừa hai bữa đấy, ăn không hết thì đừng lấy nhiều thế!"  

Advertisement

"Còn cô Lý, lần trước cũng đã ném một nửa cái bánh cao lương đi đấy!"  

"Mọi người đừng nói nữa, ta biết ta sai rồi!"  

Hai người phụ nữ bị phơi bày tại chỗ đỏ mặt xấu hổ cầu xin sự thương xót.  

"Gì qua rồi sẽ không nói nữa, đừng tái phạm là được".  

Đường Đông Đông từ sau lưng lấy ra một tấm biển gỗ: "Thiết Ngưu, giúp ta treo cái này lên tường như một lời nhắc nhở với mọi người".  

"Cô Đông Đông, trên đó khắc cái gì vậy?"  

Một thôn nữ tò mò hỏi.

“Đây là bài thơ do Phi ca viết”.  

Đường Đông Đông chỉ vào tấm bảng, đọc “Mẫn nông” một lượt.  

Câu từ của ‘Mẫn nông’ đầy chất phác và bình dị, ngay cả những người dân thường không được học chữ cũng có thể nghe hiểu được.  

Đường Đông Đông đọc xong, trong nhà ăn bắt đầu vang lên tiếng bàn tán.  

“Bài thơ này là do Phi ca viết sao? Viết hay quá, ta nghe xong mà rơm rớm nước mắt!”  

“Ai cũng vậy hết, năm ngoái ta vì muốn làm thêm một chút mà bị say nắng ngất xỉu ngoài đồng luôn, nếu không phải Chu đại nương đi ngang qua, e là ta đã chết ở đó rồi, bài thơ này như thể viết cho chính ta vậy!”  

“Ta từng nghe người khác ngâm thơ, hoặc là viết về núi non sông nước, hoặc là viết về những lời chua ngọt giữa nam và nữ, nghe xong chỉ thấy viển vông, đây là lần đầu tiên thấy có người viết về công việc làm ruộng của chúng ta!”  

“Những người đọc sách trong thành đều là công tử ca, làm sao biết được chúng ta làm ruộng vất vả như thế nào?”  

“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ có Phi ca mới có thể hiểu được chúng ta”.  

“Năm ngoái khi ta đi làm cỏ, Phi ca luôn đi xem, có khi nào bài thơ này viết cho ta không?”  

“Phi ca viết thơ hay như vậy, sau này nhất định có thể đỗ trạng nguyên!”  

“Ta đã nói với lão Kim từ lâu rồi, Kim Phi không phải người bình thường, thấy ta nói đúng chưa? Nhưng đáng tiếc lão Kim mất sớm quá!”  

…  

Bình luận

Truyện đang đọc