XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Từ đầu đến cuối ông Triệu không thấy Kim Phi có bất kỳ động tác mất bình tĩnh nào, vẫn cứ đứng trên gò đất cao ung dung chỉ huy chiến đấu.  

Phong thái không khác mấy so với Khánh Hoài.  

Ông ta đâu hề biết đây cũng là lần đầu tiên Kim Phi thấy được cảnh tượng này, lúc kỵ binh Đảng Hạng đánh tới, y cũng sợ chết khiếp như những binh sĩ mới.  

Chẳng qua y biết rõ mình đã không còn đường lui, chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh.  

Advertisement

Bề ngoài có vẻ là ung dung bình thản nhưng thật ra có trời mới biết y căng thẳng đến mức nào.  

Cũng may kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi, bao vây thành công.  

Advertisement

Tiếp theo chỉ cần Chung Ngũ và Từ Kiêu không phạm sai lầm dẫn dắt đội quân tiếp tục tiến về trước, sớm muộn gì cũng sẽ giết hết kỵ binh Đảng Hạng trong hẻm núi.  

Kim Phi lại làm động tác tay, nhịp gióng trống lập tức trở nên dồn dập hơn.  

Từ Kiêu ngẩng đầu lên nhìn cờ, phấn khích siết chặt nắm đấm.  

Bao vây hoàn thành.  

Đến lúc thu hoạch rồi.  

“Đầu hàng thì không giết”.  

Từ Kiêu ra sức hét lên câu này.  

Đây là điều mà tối qua Kim Phi dạy hắn sau khi dẫn hắn và các tướng sĩ làm quen với quân trận.  

Lúc đó Từ Kiêu không để tâm đến điều này lắm, có vài tướng sĩ còn cho rằng Kim Phi không biết tự lượng sức.  

Họ nghĩ hôm nay có thể đánh cho kỵ binh Đảng Hạng lùi binh đã là thắng lợi lớn nhất rồi, vậy mà còn muốn bắt luôn kỵ binh?  

Nghĩ gì thế chứ?  

Thế nhưng Kim Phi đã làm được.  

Kết hợp bẫy hố và đội hình tấn công đã nói cho họ biết kỵ binh không phải là thứ mình không thể đánh thắng.  

“Đầu hàng thì không giết”.  

Tất cả binh sĩ đều hét lên sau Từ Kiêu.  

Vừa đồng thanh vừa kiên định, sát khí ngùn ngụt.  

Ngay lúc này tinh thần chiến đấu của Thiết Lâm Quân đến đỉnh cao.  

Ngựa chiến của kỵ binh Đảng Hạng như cảm nhận được nguy hiểm liên tục lùi về sau.  

Nhưng kỵ binh phía sau cũng bị đội quân mà Chung Ngũ dẫn dắt chặn lại, có thể lùi đi đâu được?  

Mấy năm nay, mỗi năm người Đảng Hạng đều đến biên giới Trung Nguyên cướp bóc, không chỉ cướp lương thực và tiền mà còn cướp người.  

Thời đại này, tù binh không có nhân quyền, người Hán bị bắt đến Đảng Hạng, địa vị chẳng bằng một con trâu, rất ít người có thể sống qua ba năm.  

Thế nên kỵ binh Đảng Hạng đều biết rõ một khi đầu hàng, điều đang đợi chúng chính là con đường lao dịch không có hồi kết, mãi đến khi chết.  

Huống hồ mấy năm nay người Đảng Hạng luôn chèn ép quân đội Đại Khang, mặc dù này lần này thất bại nhưng chúng vẫn rất kiêu ngạo, sao có thể đầu hàng được?  

“Các huynh đệ, kiên trì nào, đại soái nhất định sẽ phải người đến cứu chúng ta”. 

Bình luận

Truyện đang đọc