XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Sau khi quay về từ sau núi, Kim Phi đến xưởng dệt.  

Dạo gần đây y đều dồn toàn bộ sức lực vào xưởng luyện sắt, xưởng dệt gần như đều giao cho Đường Đông Đông.  

Lần này Lưu Thiết gặp nạn nên đã ảnh hưởng rất lớn đến xưởng dệt, Kim Phi phải sang đó xem thử.  

Vừa bước vào đã gặp được Đường Đông Đông.  

Advertisement

“Kim Phi, huynh đi đâu thế, ta đi mấy vòng cũng không tìm được huynh”.  

“Lúc nãy ra sau núi một chuyến”.  

Advertisement

“Ta nghe nói Thiết Tử huynh gặp phải bọn cướp, thế nào rồi?”  

Đường Đông Đông lo lắng hỏi.  

“Chân của Hổ Tử bị bọn cướp đánh gãy nên ở lại huyện phủ khám, những người khác vẫn ổn”.  

Kim Phi nói: “Nhưng xe đẩy của chúng ta bị bọn cướp lấy sạch, ngay cả sợi gai cũng bị mất, tạm thời không thể đi huyện phủ nữa, vật tư bên cô còn dùng được bao lâu?”  

“Nếu sản xuất bình thường thì sợi đay trong kho chỉ đủ dùng cho ba ngày”, Đường Đông Đông đáp.  

Nhà máy dệt luôn được bổ sung liên tục các guồng quay tơ mới, tích đến giờ đã được hơn hai trăm chiếc, số công nhân dệt, hậu cần và thợ phụ cộng lại đã lên đến hơn năm trăm người.  

Phụ nữ làng Tây Hà và làng Quan Gia có thể làm công cơ bản đều đi làm ở nhà máy dệt.  

Giữa hai làng có một con đường nhỏ, trước đây rất ít người đi lại, cỏ mọc um tùm.  

Nhưng bây giờ đã bị công nhân làng Quan Gia mỗi ngày đi làm giẫm lên.  

Mỗi buổi sáng và chiều tối đều có thể thấy công nhân đi thành từng nhóm, xếp thành từng hàng cười nói đi ngang qua con đường nhỏ này.  

Nhiều công nhân như thế, nguyên liệu dệt cần cho mỗi ngày đều phải đến mấy xe.  

“Vậy lương thực thì sao, còn bao nhiêu lượng dự trữ?”  

“Nếu chi tiêu bình thường thì vẫn đủ cho hai tháng”.  

“Đã tính luôn bên công trường và lò gạch rồi chứ?”  

“Đã tính luôn rồi”.  

“Vậy thì được”.  

Lúc này Kim Phi mới thở phào.  

Sau khi biết tin bọn cướp ở núi Thiết Quán đến tung hoành ở Đồng Sơn, Kim Phi đã yêu cầu mỗi lần trở về đoàn người đưa hàng đều cố gắng đem nhiều lương thực.  

Đây cũng là nguyên nhân sợi đay có thể duy trì được sáu ngày.  

Trong tay có lương thực thì không cần hoảng loạn.  

Hai tháng đủ để y đọ sức với bọn cướp.  

Kim Phi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cô về nói với mọi người ăn tối xong đừng vội về nhà, ta có việc muốn nói”.  

“Chuyện gì thế?”, Đường Đông Đông đột nhiên có linh cảm không lành. 

Bình luận

Truyện đang đọc