XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

“Bọn họ là bị xe đập thành phá vòng vây đúng không?”  

Kim Phi hỏi.  

“Sao Kim tiên sinh biết?”  

Advertisement

Lưu Dương tò mò hỏi.  

Kim Phi mỉm cười, không đáp.  

Advertisement

Từ trên đỉnh núi Thanh Thủy có thể nhìn được bao quát toàn bộ doanh trại Đàng Hạng, khi người Đàng Hạng chế tạo xe đập thành, Kim Phi liền đoán ra được ý đồ của chúng.  

Mấy ngày trước Trác Bàn dẫm quân rời đi, Kim Phi cũng nhìn thấy.  

Khi đó cũng đoán được đại khái.  

Chỉ là không ngờ rằng đội binh cứu viện lại phế như vậy.  

Quay về trong trại, Kim Phi mở thư ra xe.  

Giống với những gì y đoán, Khánh Hoài cho rằng Thiết lâm Quân bị ép lui quân vào trong núi Thanh Thủy, vì vậy trong thư liên tục nhấn mạnh Kim Phi hãy kiên trì, hắn sẽ nhanh chóng nghĩ cách phái người tới ứng cứu.  

Lời nói rất chân thành.  

Kim Phi nghĩ một chút, cầm bút lên viết một lá thư trả lời Khánh Hoài, sau đó bảo Chung Ngũ gọi Lưu Dương tới.  

“Ngươi vừa mới tới, đáng lẽ ta nên để ngươi nghỉ ngơi vài ngày, nhưng bức thư này khá gấp, ngươi vất vả thêm một chuyến, nhanh chóng giao nó cho Hầu gia”.  

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ giao thư cho Hầu gia càng sớm càng tốt”.  

Lưu Dương không nói nhiều, cầm phong thư chạy đi.  

Cả đường đi không ngừng bước, buổi chiều hôm đó đã từ mật đạo quay về phủ đệ của Khánh Hoài.  

“Sao về nhanh thế? Giao lương thực chưa?”  

Mấy chục người đi, kết quả chỉ mình Lưu Dương về, lại còn nhanh như vậy.  

Khánh Hoài lo lắng nhìn Lưu Dương, sợ là mình lại phải nghe thêm một tin dữ.  

“Bẩm Hầu gia, may mắn là không sao, lương thực đã giao rồi”.  

Lưu Dương lau mồ hôi, cười nói: “Nhưng mà đến núi Thanh Thủy thần mới biết, trước khi   

đại chiến xảy ra Kim tiên sinh đã bảo Từ Kiêu vận chuyển lương thực lên núi, vì vậy không thiếu đồ ăn”.  

“Khi rút lui, Kim tiên sinh còn ra lệnh đốt hết lều trại phía sau, khiến đám người Đảng Hạng tin rằng lương thực đều đã bị đốt hết, bây giờ vẫn ngây ngốc bao vây quanh núi, chờ các huynh đệ đói khát thì sẽ phái xuống”.  

“Tiên sinh quả nhiên là cao nhân!”  

Khánh Hoài nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Núi Thanh Thủy dễ phòng thủ, khó tấn công, chỉ cần có lương thực, Khánh Hoài tin rằng Kim Phỉ có thể trụ vững được.  

Như vậy Khánh Hoài không cần phải quá gấp gáp nữa, có thể từ từ tìm cách xin binh cứu trợ.

Bình luận

Truyện đang đọc