XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Quan Hạ Nhi vẻ mặt kỳ quái nói.  

"Nữ nhân nào?"  

Kim Phi hỏi: "Đến vì công việc à?"  

Trong khoảng thời gian gần đây, những ngôi làng gần đó đều thấy làng Tây Hà và làng Quan Gia ngày càng tốt hơn, thỉnh thoảng sẽ có người đến đây tìm việc làm.  

Advertisement

Tuy nhiên, những người này thường trực tiếp đến xưởng dệt, công trường xây dựng hoặc lò gạch, đây là lần đầu tiên họ trực tiếp tìm đến nhà của Kim Phi.  

"Không phải vì công việc".  

Quan Hạ Nhi nói: "Họ đều cưỡi ngựa và mặc áo giáp".  

Advertisement

"Nữ nhân mặc áo giáp cưỡi ngựa?"  

Kim Phi nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.  

Ngựa và áo giáp không hề rẻ, hơn một nửa số binh lính trong Thiết Lâm Quân không có áo giáp.  

Một nhóm nữ nhân mặc áo giáp đến làm gì?  

"Đúng".  

Quan Hạ Nhi gật đầu.  

Đó là lý do tại sao cô trông thật kỳ lạ.  

Nếu Kim Phi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cô cũng không quan tâm, thậm chí còn chủ động mai mối.  

Nhưng Quan Hạ Nhi quá bất ngờ khi có một đám nữ nhân mặc áo giáp cưỡi ngựa đến tìm Kim Phi.  

"Tướng công, đây có phải là tri kỷ mà chàng đã gặp ở thành Vị Châu không?"  

Quan Hạ Nhi cười hỏi: "Sao không nghe chàng kể?"  

"Nàng lại nghĩ gì vậy, trong quân doanh sao lại có nữ nhân được chứ?"  

Kim Phi tức giận đi giày vào: "Đi thôi, ra ngoài xem một chút".  

Y cũng tò mò không biết đám nữ nhân này là thần thánh phương nào.

Khi ra phòng chính, liền thấy một đám nữ nhân đang đứng trong sân.  

Trang bị của đám người giống hệt như vệ binh của Thiết Lâm Quân, không chỉ mặc áo giáp, mà còn mang kiếm trên thắt lưng.  

Ngoại trừ cô gái đứng ở phía trước tò mò nhìn xung quanh, khoảng hơn chục cô gái khác được chia thành ba đội, lưng thẳng, nhìn không chớp mắt.  

Nếu không phải vì bộ ngực căng phồng và khuôn mặt trắng nõn của họ, Kim Phi đã tưởng rằng Chung Ngũ mang theo vệ sĩ riêng của Khánh Hoài tới.  

Cô gái dẫn đầu nhìn thấy Kim Phi đi ra, bước tới và hỏi: "Ngài là Kim Phi?"  

"Tiểu sinh là Kim Phi, không biết cô nương là ai?"  

Tâm trí Kim Phi nhanh chóng đảo qua trí nhớ của chủ ký sinh.  

Sau một lúc liền xác định rằng chủ ký sinh cũng không biết cô gái này.  

"Ta là muội muội của Khánh Hoài, tên Khánh Mộ Lam!"  

Cô gái ngẩng đầu lên và nói.  

"Muội muội của Khánh Hoài?"  

Kim Phi cau mày nói: "Sao ta chưa từng nghe ngài ấy nói đến nhỉ".  

Nhưng lúc này Kim Phi đã nhìn thấy thanh kiếm của cô gái.  

Bình luận

Truyện đang đọc