XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con tàu lớn khó quay đầu, bây giờ mọi thứ đều vừa mới bắt đầu, nếu như làng Tây Hà không được, Kim Phi có thể đổi địa điểm để ngăn chặn tổn thất kịp thời.  

Nếu như sau này làm ăn lớn, muốn thay đổi còn khó hơn.  

Bên này, Tiểu đầu mục dẫn theo mấy tên thổ phỉ cũng quay về núi Thiết Quán.   

Advertisement

Vừa vào bên trong liền bị bọn thổ phỉ canh cổng chặn lại: “Thuyên Tử ca, đại đương gia nói huynh quay về thì tới hội nghị đình tìm ngài ấy”.  

“Biết rồi”.  

Thuyên Tử không dám chậm trễ, đưa dao cho đồng đội, xoay người chạy vào trong khu trung tâm.  

Advertisement

Trong phòng hội nghị, đại đương gia Lưu Giang và nhị đương gia núi Thiết Quán ngồi trên ghế bàn bạc công việc, nhìn thấy Thuyên Tử đi vào, hai người đồng thời cau mày.   

Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy vết sẹo trên mặt Thuyên Tử.  

“Thuyên Tử, chuyện gì vậy?”  

Lưu Giang nheo mắt hỏi.  

Thuyên Tử dù có sợ mất mặt cũng không dám lừa dối đại đương gia, lập tức kể lại toàn bộ hành trình tới làng Tây Hà.  

“Tên Kim Phi này thật sự quá ngạo mạn, ta nể mặt hắn mà hắn không biết điều!”  

Nhị đương gia đập bàn hét lớn: “Đại ca, huynh cho ta năm mươi người, ta tới làng Tây Hà bắt tên tiểu tử này về đây, xem xem hắn có bao nhiêu cái xương mà dám huynh hoang với núi Thiết Quán chúng ta!”  

“Nhị đệ, đừng kích động!”  

Lưu Giang nhìn Tiểu đầu mục: “Thuyên Tử, ta biết ấm ức trong lòng ngươi, nhưng chuyện này cũng không hề nhỏ, nếu như để ta biết được ngươi cố ý lừa ta, hậu quả chắc ngươi tự biết rõ!”  

“Đại đương gia, cho dù ngài giết tiểu tử, tiểu tử cũng không dám lừa ngài!”  

Tiểu đầu mục quỳ rạp xuống đất: “Tiểu tử bảo đảm từng câu từng chứ đều là sự thật!”  

“Vậy được, ngươi lui ra đi”.  

Lưu Giang ném một tấm thẻ bài gỗ: “Đến chỗ lão Nghiêm lĩnh một quan tiền, coi như là chi phí đi lại của ngươi, sau đó đến chỗ lão Quy chọn hai người phụ nữ, cho ngươi dùng nửa tháng”.

“Đa tạ đại ca!”  

Tiểu đầu mục cung kính nhận lấy thẻ bài, tươi cười rời đi.  

Mặc dù đều là thổ phỉ, nhưng thổ phí núi Thiết Quán không chỉ có quy mô lớn hơn thổ phỉ núi Miêu Miêu ban đầu mà còn có tổ chức hơn.  

Thổ phỉ núi Miêu Miêu chỉ là một đám cướp liều mạng, sống hôm nay không biết ngày mai, trong trại không có phụ nữ, cũng không có nhiều lương thực dự trữ.  

Không còn lương thực ăn, muốn có phụ nữ thì bọn chúng sẽ xuống núi cướp.  

Xong việc kéo quần lên liền gi3t chết phụ nữ, bởi vì nuôi phụ nữ rất tốn kém lương thực.  

Nhưng thổ phỉ núi Thiết Quán thì khác, bọn chúng coi việc thu hoạch lương thực hàng năm là công việc chính, không được tùy ý cướp bóc phụ nữ vì vậy thông thường bọn chúng thường bỏ tiền ra mua một số cô gái không gả đi được, ép họ uống thuốc triệt sản, sau đó nhốt họ trên núi. Nếu như có thổ phỉ lập công, đại đương gia sẽ coi những cô gái này như vật phẩm, một lần trao thưởng hai người cho đám thuộc hạ.   

Bình luận

Truyện đang đọc