XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

"Vớ vẩn, đợi xem lúc về ta xử lý nàng như nào".  

Kim Phi búng trán Quan Hạ Nhi một cái, đẩy nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô ra rồi chạy theo dì Lưu.  

Quan Hạ Nhi rụt cổ, thè lưỡi.  

Nhìn thấy Kim Phi đi ra ngoài, tiếc rẻ nói: "Đông Đông, chúng ta ở nhà không phải đã thống nhất với nhau rồi sao? Vừa rồi sao lại ngây ngốc ra như vậy?"  

"..."  

Advertisement

Đường Đông Đông nắm lấy góc quần áo, trầm mặc không nói gì.  

"Muội ấy, muội ấy!"  

Quan Hạ Nhi giậm chân, vừa bất lực vừa tiếc.  

Advertisement

Chút nữa là đã thành công rồi...  

"Dì Lưu, tại sao dì chỉ chuẩn bị một phòng cho bọn ta vậy?"  

Kim Phi bắt kịp dì Lưu và hỏi với một nụ cười gượng gạo.  

"Hả?"  

Dì Lưu rõ ràng là hiểu lầm ý của Kim Phi: "Thiếu gia, cậu sợ giường nhỏ quá sao?"  

"Dì hiểu lầm rồi, người mặc váy xanh không phải là vợ ta".  

"Ta biết, cô ấy là thiếp của cậu".  

Dì Lưu đột nhiên nói: "Chẳng lẽ phu nhân không muốn ngủ với thiếp sao?"  

Trong làng của họ, không cần biết bao nhiêu thê thiếp, tất cả đều ngủ cùng nhau.  

Vì hầu hết chỉ kê một chiếc giường ở nhà, cùng lắm là khi đám trẻ lớn hơn, họ sẽ làm một chiếc giường khác cho bọn trẻ thôi.  

Mãi cho đến khi vào thành phố mới biết có một số nhà giàu, phu nhân không muốn ngủ chung với vợ lẽ.  

"Đông Đông cũng không phải thê thiếp của ta".  

"Không phải thiếp, sao lại tới tiễn thiếu gia đi chiến trường?"  

Dì Lưu có nói bóng gió: "Tình nhân à? Thiếu gia, theo lý mà nói thì một bà lão như ta không nên nói quá nhiều, nhưng bây giờ ta không thể không nói cậu, nếu đã để ý người ta rồi thì nên cho người ta một danh phận... "  

"Cô ấy cũng không phải là tình nhân của ta!"  

Kim Phi chán nản nói: "Cô ấy... Cô ấy là chưởng quầy ta thuê để giúp ta quản lý công việc".  

"Nữ chưởng quầy?"  

Dì Lưu hiển nhiên không tin: "Thật sao?"  

Kim Phi bất lực: "Có thật hay không, cũng không liên quan gì đến dì. Dì có thể nói cho ta biết là có thể chuẩn bị thêm cho bọn ta một gian phòng được không!"  

"Có thể! Ta đi dọn dẹp phòng bên cạnh cho thiếu gia".  

Dì Lưu thấy Kim Phi sắp cáu lên liền vội vàng bỏ chạy.  

Chung Ngũ đi tuần qua đây, vừa lúc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, bụng hắn thắt lại vì cười, nhìn thấy ánh mắt không vui của Kim Phi, hắn nhanh chóng kiềm chế lại.  

"Chung Ngũ, dì Lưu luôn thế này sao?"  

Kim Phi tò mò hỏi.  

Không phải nô tài trong thời cổ đại không có địa vị sao?  

Dì Lưu nhiều chuyện thế sao vẫn sống được đến giờ vậy?  

"Tiên sinh, con trai của dì Lưu từng là thân vệ của Hầu gia. Người đó đã chết trong trận chiến để bảo vệ Hầu gia. Hầu gia biết dì Lưu không có chỗ nương tựa cho nên đã đem bà ấy đến biệt việt Khánh Phong, coi như là nâng đỡ".  

Chung Ngũ nói: "Hầu gia chưa lập gia đình, cũng không có phu nhân quản giáo, ngài biết tính Hầu gia rồi đó, xưa nay không làm khó người khác, cho nên người hầu trong nhà có làm càn chút thì ngài ấy cũng bỏ qua thôi, lát ta sẽ nói lại với dì Lưu".  

"Không cần, không sao đâu".  

Kim Phi lắc đầu.  

Y chỉ là khách, không cần thiết phải vì chút chuyện này mà làm khó người phụ nữ đáng thương đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc