XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Lập tức xuất hiện thêm mười mấy cô gái, chắc chắn nhà không thể đủ chỗ, xưởng dệt chưa có ký túc xá, Kim Phi và Quan Hạ Nhi chỉ có thể đưa Khánh Mộ Lam và những người khác đến ngôi nhà cũ của Tạ Quang.  

"Đây là viện tử mà anh trai cô thuê. Hiện tại cô có thể sống ở đây".  

Kim Phi đưa chìa khóa cho Khánh Mộ Lam.  

Advertisement

"Nó quá nhỏ, chúng ta có tận mười mấy người cơ mà".  

Khánh Mộ Lam bĩu môi chán ghét.  

Advertisement

Là kiểu người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, Khánh Mộ Lam từ bé đã sống trong cảnh kín cổng cao tường, tất nhiên nhìn đám gạch mộc này sẽ không quen mắt rồi.  

Mặc dù viện này đã được Chung Ngũ sửa sang lại, nó đã tốt hơn nhiều so với nơi ở của hầu hết dân làng Tây Hà.  

"Đại tiểu thư, cô như này mà đòi ra chiến trường à? Cô có biết chiến trường là như thế nào không?"  

Kim Phi liếc xéo cô ấy một cái: "Trên chiến trường, mấy chục người chen chúc trong một chiếc lều vải, ngủ dưới đất, lấy đâu ra giường".  

Một khi cuộc chiến bắt đầu, khắp nơi sẽ đều có xác chết, mùi hôi thối nồng nặc, nếu giao tranh liên tục, binh lính vừa kết thúc trận chiến đã tìm đại một nơi để ngủ rồi, có nhiều người trên mặt máu đầy ra nhưng chưa kịp lau đã ngủ mất.  

Nếu không có sự chuẩn bị tinh thần, cô nên từ bỏ ý định ra chiến trường càng sớm càng tốt đi, dẫn thị nữ của cô về vui đùa trong nhà chòi là được rồi".  

"Ngài……"  

Khánh Mộ Lam đỏ mặt vì tức giận với Kim Phi, nhưng cô ấy không thể phản bác.  

"Được rồi, thu dọn đồ đạc, sau đó đi dạo hoặc nghỉ ngơi đi, nhưng sau này đừng mặc áo giáp vào trong làng nữa, bắt mắt quá".  

Kim Phi giải thích: "Cũng không cần phải nấu nướng gì đâu, tốn quá nhiều thời gian, có thể đến nhà cựu chiến binh hoặc nhà ăn của xưởng dệt để ăn. Cái này cũng giúp mọi người thích ứng với cơm tập thể trước, nhỡ sau có ra chiến trường còn ăn được”.  

Bữa ăn của quân đội Đại Khang về cơ bản là các loại hầm, không có dầu, thậm chí ngay cả muối cũng không có.  

Những thứ này thì cũng thôi đi, mấu chốt là trông vô cùng ghê, một chén sền sệt, nhìn rất buồn nôn.  

Ăn cơm như vậy hơn một tháng, nó đã để lại bóng ma tâm lý cho Kim Phi, bây giờ nghĩ đến thôi đã cảm thấy khó chịu rồi.  

"Có thể".  

Khánh Mộ Lam gật đầu đồng ý.  

"Vậy thì đưa tiền ăn trước cho ta".  

Kim Phi không quan tâm đến việc Khánh Mộ Lam có hiểu hay không, xoa xoa tay vào nhau.  

Khánh Mộ Lam không ngờ rằng Kim Phi sẽ đòi tiền cô ấy, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.  

"Nhìn chằm chằm cái gì, ăn cơm không đưa tiền à?"  

Kim Phi sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên!"  

"Đây!"  

Khánh Mộ Lam từ trong hầu bao lấy ra hai thỏi bạc năm mươi lượng: "Đủ chưa?" 

Bình luận

Truyện đang đọc