XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Đường Phi, Hàn Phong, Triệu Lão Sơn lần lượt nói.  

“Cho dù có tác dụng hay không, tấm lòng của ba người đều rất chân thành, đáng để cho ta cảm kích”.  

Kim Phi gật đầu với Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc mỉm cười mang tới một khay, trong đó có ba thỏi bạc lớn năm mươi lượng.  

Ban đầu Đường Tiểu Bắc phản đối việc thưởng 50 lượng, không phải vì keo kiệt mà là vì số tiền này đối với người dân miền núi mà nói là một con số quá lớn.  

Rất nhiều người sau khi một đêm phát tài dễ có xu hướng biến chất, Đường Tiểu Bắc sợ ba người họ cũng như vậy.  

Nhưng Kim Phi lại rất kiên trì.  

Bởi vì y phát hiện một số ưu điểm trên người bọn họ, muốn tận dụng bọn họ, ngân lượng lần này cũng coi như một lần thử nghiệm.  

Nếu như không thể cưỡng lại được cám dỗ của 50 lượng bạc, Kim Phi không thể giao nhiệm vụ quan trọng cho bọn họ được.  

“Đây là phần thưởng cho ba người, đừng từ chối”.  

Kim Phi mỉm cười đẩy ngân lượng tới trước mặt ba người họ.  

“Không được, không được”.  

Ba người vội vàng xua tay.  

50 lượng bạc đối với người dân miền núi mà nói quả thực quá nhiều, bọn họ thấy mà sợ.  

“Làng Tây Hà từ trước đến giờ có thưởng có phạt, sau này ta sẽ còn thưởng cho người khác, nếu như ba vị không nhận, vậy là phá vỡ quy tắc, vậy người khác phải làm như thế nào?”  

Kim Phi kên trì đặt ngân lượng vào trong tay bọn họ.  

“Đúng vậy đó ba vị, bọn ta còn đang đợi lĩnh thưởng đây”.  

Đám người Trịnh Phương, Thiết Chùy mỉm cười phụ họa theo.  

Ba người Triệu Lão Sơn bất lực, chỉ đành luôn mồm cảm ơn rồi nhận lấy tiền.  

“Lão Đường, lão Hàn, không biết hai người có đồng ý gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không?”  

Kim Phi mở lời mời.  

“Đồng ý, đồng ý”.  

Bây giờ ai mà không biết tiêu sư được đãi ngộ tốt thế nào, hai người thợ săn không nghĩ nhiều lập tức gật đầu lia lịa.  

“Nếu đã như vậy, vậy ngày mai hai vị quay về chuyển nhà tới đây”.  

Kim Phi dặn dò: “Đông Đông, trưởng làng, hai người để tâm một chút, đợi người tới thì giúp sắp xếp chỗ ở”.  

Nếu đã tận dụng thì việc sắp xếp thỏa đáng cho cả gia đình bọn họ là điều nên làmm không chỉ giải tỏa những lo lắng của đối phương mà còn khiến cho đối phương phải đắn đo khi nảy sinh suy nghĩ lệch lạc.  

“Được”.  

Trưởng làng và Đường Đông Đông gật đầu đồng ý.  

“Đa tạ Kim tiên sinh!”  

Bình luận

Truyện đang đọc