XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG



Trên thực tế, khi Đường Đông Đông mở cửa và đi ra ngoài uống nước, Kim Phi đã thức dậy rồi.

Nhưng khi y biết đó là Đường Đông Đông, y liền trở mình và lại ngủ thiếp đi.

Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng ai đó thì thầm ngoài sân.

Giọng nói rõ ràng là của đàn ông.

Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tạ Quang và tên đầu trọc đang trói Đường Đông Đông.

Suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi là tìm cung nỏ.

Tiếc là y không ngờ đám Tạ Quang lại dám về làng, nên cung nỏ đã đặt trong tiệm mất rồi.

Trong lúc đường cùng, y phải nấp sau cánh cửa với một chiếc ghế dài.

May mắn thay, Tạ Quang đã bị giải quyết bằng cái ghế đó.

Chỉ còn một tên đầu trọc lóc, Kim Phi cảm thấy đối phó với tên này không phải vấn đề gì quá lớn.

Chỉ cần kiên trì đến khi người trong làng đến, tên này sẽ toi đời.

Nhưng tên đầu trọc quá xảo quyệt và quá quyết đoán.

Thấy tình hình không ổn, Đường Đông Đông đã bị bắt làm con tin.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi gặp phải tình huống như vậy.

Cố gắng bình tĩnh và bắt chuyện với tên trọc đầu:
"Vị hảo hán này, có chuyện gì từ từ nói! Đừng làm bạn ta bị thương, ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi!"

"Ta biết ngươi còn hơn hai mươi lượng bạc, đưa cho ông đây!"
Tên đó còn chẳng thèm nhìn Tạ Quang lấy một cái, mở mồm ra là đòi tiền.

"Được!"
Kim Phi lập tức lấy từ trong ngực ra hai thỏi bạc, ném tới trước mặt tên đầu trọc cách xa nửa mét: "Thả bạn ta ra, cầm tiền đi!"
Chỉ cần tên đầu trọc đi nhặt tiền, là y có cơ hội phản kích.

Đáng tiếc tên đầu trọc không bị lừa, mà lạnh lùng nói: "Ném dao đi, tới nhặt cho ta!"
Muốn bạc, Kim Phi có thể không chút do dự cho tên đầu trọc.

Ngay cả khi hắn cầm bạc chạy trốn, Kim Phi cũng không quan tâm.

Nhưng ném dao đi rồi, lỡ hắn cho y một nhát dao thì sao?
Kim Phi do dự.

"Nhanh lên!"
Tay tên đầu trọc hơi dùng lực, trên cổ Đường Đông Đông lập tức xuất hiện một vết máu.

Đồng tử Kim Phi hơi co lại.

Không chỉ có vết máu trên cổ Đường Đông Đông, mà y còn nhìn thấy một bóng người đằng sau tên đầu trọc đang âm thầm đi vào sân.

Trời tối quá nên không nhìn rõ là ai đến.

Nhưng xét theo cách đối phương đang nhón gót, thì có vẻ như là một phụ nữ, không phải đồng bọn của tên đầu trọc.

Đã đến nước này, chỉ có thể liều một phen.

"Hảo hán, ngươi có thể lấy tiền, nhưng nếu ngươi hại bạn của ta, ta nhất định sẽ kêu lên, đến lúc đó ngươi chạy cũng không thoát, chúng ta sẽ cùng chết!"
Kim Phi ném con dao sang một bên, vừa đi vừa nói để thu hút sự chú ý của tên đầu trọc.

"Yên tâm, ta chỉ cần tiền thôi".

Tên đầu trọc nói đòi tiền, nhưng thật ra trong lòng hắn đã nghĩ sẵn rồi, chỉ cần Kim Phi đến gần, hắn sẽ chém trước.

Một bước,
Hai bước,
Ba bước!
Chỉ cần Kim Phi tiến lên hai bước nữa, là y có thể nhặt được bạc.

Tên đầu trọc im lặng nắm chặt cán dao, sẵn sàng dùng dao chém Kim Phi.

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ phòng chính.

Nó phá vỡ hoàn toàn bầu không khí trầm mặc và cũng phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

Quan Hạ Nhi tỉnh dậy và thấy người đàn ông đầy máu nằm trên mặt đất !
"Mẹ kiếp, ngươi lừa ta!"
Tên đầu trọc gầm lên, con đao bổ củi liền muốn cứa một đường.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ phía sau tên đầu trọc nhảy ra, bổ nhào vào lưng tên đầu trọc.

Lúc này, Kim Phi rốt cuộc cũng đã nhìn rõ.

Đó là vợ của Tạ Quang - Nhuận Nương!
"Tại sao cô ấy lại ở đây?"
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Kim Phi.


Biết rằng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những điều này, y liền thu hết tâm trí và lao về phía tên đầu trọc.

Tên đầu trọc nhảy lên đá Nhuận Nương ngã ra đất.

Sau đó, hắn vung dao và tiếp tục đâm Đường Đông Đông.

Mặc dù sức lực của Nhuận Nương rất nhỏ, chỉ đủ khiến cho tên đầu trọc lảo đảo, nhưng nó đã tranh thủ được thời gian cho Kim Phi.

Nhìn thấy con đao sắp đâm vào cổ Đường Đông Đông, Kim Phi lao đến.

Với tay ra và nắm lấy lưỡi đao, y kéo lệch được đao đi.

Bang!
Con đao lệch khỏi cổ Đường Đông Đông và ghim vào khung cửa.

Kim Phi phớt lờ cơn đau dữ dội từ lòng bàn tay và đá vào đáy quần tên đầu trọc.

Đây là bộ phận dễ bị tổn thương nhất của người đàn ông, tên đầu trọc kêu la thảm thiết, mặt lập tức đỏ bừng, bất giác gập người lại.

Kim Phi đã lợi dụng tình huống này, nâng cao đầu gối và đập vào mặt tên trọc.

Rắc!
Sống mũi trực tiếp bị gãy, tên đầu trọc lập tức mất điện.

Bàn tay đang cầm đao bổ củi cũng vô tình được thả ra.

Kim Phi nắm lấy con đao và đâm nó vào ngực tên đầu trọc.

Máu tuôn ra.

Tên đầu trọc nằm nghiêng trên mặt đất, sau vài lần vùng vẫy thì liền bất động.

Nói thì chậm vậy nhưng kì thực mọi thứ diễn ra rất nhanh.

Từ khi Nhuận Nương lao vào tên đầu trọc, đến Kim Phi cầm dao đánh trả, trước sau chỉ mất hơn mười giây.

Nhưng Kim Phi dường như đã dùng hết sức lực, tựa vào khung cửa thở hổn hển.

Tay phải đang cầm đao bổ củi không khỏi run lên.

Giết chóc không phải là một trải nghiệm thú vị.

Đặc biệt là khi chiến đấu ở cự ly gần.

Lúc này, tâm trí Kim Phi tràn ngập cảm giác và âm thanh của chiếc đao bổ củi xuyên qua lồng ngực tên đầu trọc.

Ta đã giết !
Ta đã giết !
"Tướng công!"
Quan Hạ Nhi lao ra cùng một cây chổi, vừa khóc vừa kéo cánh tay phải bị thương của Kim Phi lên, vội vàng băng bó.

"Cứu mạng, cứu mạng!"
Nhuận Nương cũng đứng dậy và hét to lên.

Tiểu Nga đang ngủ ngon, cuối cùng cũng bị đánh thức và hét lên vì sợ hãi.

Khoảng sân bỗng sôi động hẳn lên.

Kim Phi hoàn hồn sau tiếng la hét của ba người phụ nữ, dùng dao chém đứt dây thừng trên người Đường Đông Đông.


Đường Đông Đông sợ tới mức chân mềm nhũn, trượt xuống đất ôm đùi Kim Phi, khóc còn thảm hơn cả Tiểu Nga.

Cô ấy thực sự vô cùng kinh hãi.

Chẳng bao lâu, trong làng đã xuất hiên những ngọn đuốc.

Trương Lương ở xa, khi hắn mang theo đao bổ củi chạy tới, trưởng làng đã đưa người tới khống chế hiện trường.

Nhìn vết máu ngoài sân và tên đầu trọc lóc nằm trên mặt đất, lòng Trương Lương không khỏi thắt lại.

Khi nhìn thấy Kim Phi đứng trong đám người, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, kéo thợ săn hỏi: "Lão Lục, chuyện gì vậy?"
"Tạ Quang lại đưa người đến nhà Kim Phi để ăn trộm.

Hắn đụng phải Đường Đông Đông và bắt đầu đánh nhau".

"Lại là Tạ Quang!"
Trương Lương nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tên khốn kiếp kia ở đâu?"
"Đây!"
Trần Lão Lục chỉ vào Tạ Quang, người đã bị trói lên.

"Đó là Tạ Quang?"
Không phải mắt của Trương Lương kém, mà là do cú nện của Kim Phi quá kinh khủng.

Mũi của Tạ Quang bị đập nát, mặt bê bết máu khiến hầu hết mọi người đều không thể nhận ra.

"Đã bắt được tên này rồi còn giữ hắn làm gì?"
Khi bắt được trộm trong làng đều đánh chết luôn.

Chưa kể tình hình tối nay.

"Trưởng làng nói là đưa lên quan".

Trần Lão Lục trầm giọng nói: "Ta đoán là trưởng làng không ra tay được.

Dù sao cha của Tạ Quang cũng là quân nhân với trưởng làng".

"Ông ấy không xuống tay được thì để ta!"
Kim Phi chưa bao giờ giết ai, nhưng Trương Lương đã từng đi chiến trường, cũng đã từng thấy đầu rơi máu chảy.

Giết một người đối với hắn không khác gì giết một con gà.

Không, giết gà còn vui.

Vì có thịt để ăn.

"Đừng đi!"
Trần Lão Lục nắm lấy Trương Lương nói: "Dù sao tên này cũng không sống được, bẩn tay làm gì còn làm buồn lòng trưởng làng".

"Làm sao ngươi biết hắn sẽ không sống sót?".


Bình luận

Truyện đang đọc