XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

"Trại huấn luyện lần trước, ta phai mục ở sau núi ba ngày ba đêm, không động đậy một chút nào, làm sao lại không chịu được chứ?"  

"Nếu đã chịu được thì bớt càm ràm lại".  

Đồng đội cảnh cáo: "Còn nữa, khi mai phục không được nói chuyện, nếu như ngươi liên lụy khiến ta bị bại lộ, xem ta quay về xử lý ngươi thế nào".  

"Ta chỉ là tiện mồm nói một câu thôi, làm gì mà ghê gớm vậy?"  

Advertisement

Cựu binh than phiền kia bĩu môi nói: "Ngươi trông đi, ta chợp mắt một lát, nửa tiếng sau đổi thành ngươi".  

Lần này đồng đội không phản đối nữa.  

Advertisement

Bởi vì hắn cũng không biết nữ binh khi nào thì ra tay, nhỡ bọn họ kéo dài ba bốn đêm mới động thủ thì bọn họ sẽ thức đêm suốt mấy hôm, ai cũng đều rất mệt.  

Đây cũng chính là lý do vì sao Trịnh đội trưởng sắp xếp ít nhất là hai người trong một nhóm mai phục.  

Có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, duy trì sức lực.  

Các cựu binh đợi đến tận đêm, Khánh Mộ Lam cuối cùng đã tới.  

Tuy nhiên cô ấy không phát động tấn công ngay mà sắp xếp A Mai đi xử lý bọn thổ phỉ canh cổng trước, sau đó âm thầm lẻn vào trong hang ổ của bọn chúng.  

Đến tận lúc này, đám thổ phỉ vẫn đang ở trong lều cỏ đánh bài trong đêm tối.  

"Một đám rách nát thế này mà tên sinh còn lo lắng gì không biết!"  

Khánh Mộ Lam dắt theo các nữ binh núp trong bóng tối, cười chế nhạo: "Tất cả lấy cung nỏ ra, bắn trước vài phát!"  

"Rõ!"  

Các nữ binh lính lấy cung nỏ của mình ra, chuẩn bị ngắm bắn.  

Tuy nhiên đúng lúc này, đám thổ phỉ đang đánh bài trong lều đột nhiên lấy những chiếc khiên làm bằng gỗ từ dưới đất lên, tạo thành một lớp lá chắn kiên cố.  

Một vài ngọn đuốc được ném ra từ bãi cỏ, đốt cháy đống cỏ khô đã chuẩn bị từ lâu, chiếu sáng khắp xung quanh.  

"Ha ha ha, làng Tây Hà thực sự phái người tới đánh chúng ta rồi!"  

"Đại đương gia, bọn chúng tới đây là để nộp mạng!"  

"Ha ha ha, đại đương gia ngài xem, đều là phụ nữ tới!"  

"Ta xem nào, kẻ dẫn đầu cũng khá xinh đẹp đấy!"  

"Hôm qua đại đương gia còn nói tới chỗ bà buôn người mua một ít phụ nữ về, không ngờ hôm nay bọn chúng lại tự vác xác tới, đúng là muốn tiết kiệm tiền cho chúng ta mà!"  

"Trời ơi, bọn chúng còn có mấy chục bộ áo giáp kìa, hạ bọn chúng, chúng ta mỗi người cũng sẽ có một bộ dùng rồi!"  

"Áo giáp người ta mặc là đồ cho nữ, Diệp Miêu Tử, ngươi đừng có nằm mơ nữa!"  

.......  

Trong lều không ngừng truyền ra tiếng cười ngông cuồng của đám thổ phỉ.  

"Trúng kế rồi!"  

Trong lòng Khánh Mộ Lam thầm than không hay rồi, nhưng cô ấy còn chưa kịp hạ lệnh thu lại trận địa thì đã có một nữ binh lính vì quá căng thẳng nên đã kéo dây bắn.  

Những nữ binh lính khác tinh thần cũng đang căng như dây đàn, có người dẫn đầu đương nhiên sẽ có người theo sau.  

Bình luận

Truyện đang đọc