XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đại Lưu, bây giờ ngươi đi thông báo cho các huynh đệ, bảo mọi người canh giữ ở các cổng thành, một khi phát hiện người có chiều cao hơn năm thước sáu, quan trọng là quan sát lông mày của hắn”.  

Kim Phi dặn dò: “Một khi xác định đối phương thì lập tức bắn phát tín hiệu”.  

“Vâng!”  

Đại Lưu đáp, rồi định đi ra ngoài.  

“Khoan đã”, A Mai gọi Đại Lưu lại: “Qua miêu tả của bọn cướp và A Lan, ta nghĩ người này tu luyện chân công, sức lực trên chân rất lớn nên nhảy rất cao, chạy cũng nhanh, hơn nữa một chân có thể đá gãy bốn xương ngực của tên côn đồ môi giới, các ngươi phải cẩn thận, người này rất nguy hiểm”.   

“Biết rồi”, Đại Lưu gật đầu, chạy ra ngoài sắp xếp cựu binh phân tán ở các cổng thành.  

Đại Lưu vừa đi, Đường Đông Đông đi vào: “Tiên sinh, bây giờ đã tìm được Tiểu Bắc, ngân lượng treo thưởng lúc trước làm sao đây? Phải trả sao?”  

Thật ra chuyện này có thể quỵt, nếu hai người cung cấp thông tin tìm đến, Kim Phi có thể thoái thoát nói là tìm được bằng tình báo của người khác.  

Còn là ai à? Xin lỗi, vì nghĩ cho an toàn của đối phương nên không nói được.  

Nhưng Kim Phi lại không định làm thế.  

“Nếu đã đồng ý thì dĩ nhiên phải đưa, nói được làm được, lần sau người dân mới tiếp tục tin tưởng chúng ta, không cần hủy hoại uy tín của mình chỉ vì mấy trăm lượng bạc”.  

Kim Phi nói: “Không chỉ đưa bạc, mà còn phải thả tin tức ra ngoài, ai dám trả thù vì chuyện này, làm tổn hại đến hai người đó thì ta sẽ truy đến cùng”.  

Đời trước có một quân vương rất thích Thiên Lý Mã, treo thưởng với giá cao.  

Lúc đầu mọi người không tin, cho đến khi có người thử tặng một con Thiên Lý Mã, kết quả sau khi đưa đến lại chết ngoài ý muốn.  

Nhưng quân vương vẫn tiêu tốn một ngàn vàng mua lại con ngựa chết, từ sau đó tất cả mọi người đều biết quân vương treo thưởng thật, người đến tặng Thiên Lý Mã cũng ngày càng nhiều.  

Với Kim Phi, lần trao thưởng này là cơ hội để y mua xương ngựa với một ngàn vàng.  

Nếu làm tốt không chừng có tác dụng cho sau này.  

Huống gì lần này đúng là nhờ thông tin của người dân mới tìm được Tiểu Bắc, Kim Phi cũng rất biết ơn họ.  

“Vậy ta sắp xếp người làm chuyện này”.  

Đường Đông Đông gật đầu, cũng xoay người đi ra ngoài.  

Làm việc cùng nhau lâu như vậy, Đường Đông Đông đã cực kỳ quen thuộc với Kim Phi, sau khi hiểu được ý của Kim Phi, Đường Đông Đông gọi Đường Tiểu Bắc lên đem quà đến phủ quận trưởng. 

Bình luận

Truyện đang đọc