XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Vì vậy trong kho lương thực của người Đảng Hạng, số lượng cỏ khô chất nhiều như núi.  

Mà chỗ cỏ khô này rất dễ bốc cháy.   

Người Đảng Hạng nằm mơ cũng không ngờ rằng, kẻ địch lại trực tiếp tấn công kho lương thực của mình từ tận đỉnh núi Thanh Thủy, đợi đến khi phản ứng lại, kho lương thực đã bị lửa thiêu dữ dội, không thể dập tắt được.  

Advertisement

Trợ tá của Lý Kế Khuê vẫn đang chờ đợi động thái tiếp theo của Thiết Lâm Quân, nhưng không ngờ rằng lại dữ dội đến như vậy.  

Đứng cách đó trăm mét, các trợ tá đều cảm thấy hơi nóng phả vào mặt.   

Advertisement

Cách đó khoảng mười mét, Lý Kế Khuê tức đến mức nhảy dựng lên, bên cạnh còn có hai xác chết.  

Không cần nói cũng biết đó là do hắn giận cá chém thớt.  

Toàn bộ doanh trại Đảng Hạng bên trong hỗn loạn, ở núi Khôi Lang cách đó vài dặm, Khánh Hoài chỉ huy chủ lực của Thiết Lâm Quân, khung cảnh vô cùng sôi nổi.  

Hơn 3000 người nhân lúc trời khuya đào bới dữ dội.  

Sau lưng họ là một con mương rộng hơn hai mét kéo dài vào tận sâu trong rừng núi.  

“Xác nhận bên dưới chặn kỹ rồi chứ?”  

Khánh Hoài hỏi.  

“Hầu gia yên tâm, chặn kỹ lắm rồi”.  

Từ Kiêu vỗ ngực đảm bảo: “Chỉ cần chúng ta dẫn nước xuống, người Đàng Hạng tuyệt đối sẽ không qua được”.  

“Nhất định không được có sai sót, uổng phí công sức của tiên sinh”.  

Khánh Hoài nhìn ngọn lửa phía Bắc: “Lửa lớn như vậy, cho dù là cháy đến đây thì cũng đều khiến cho người Đảng Hạng tổn thất lớn, bọn chúng nhất định sẽ tấn công vào trong núi, hi vọng rằng tiên sinh có thể chống cự được”.  

“Tiên sinh mưu trí vô song, nhất định sẽ không có chuyện gì”.  

Trong mắt Từ Kiêu tràn đầy vẻ sùng bái: “Hầu gia ngài không biết, lần đầu tiên nghe tiên sinh nói về kế hoạch, thần liền sững người tại chỗ, còn cho rằng tiên sinh điên rồi, lại muốn dùng mấy nghìn binh lính Thiết Lâm Quân của chúng ta ngăn chặn hàng chục nghìn quân Đảng Hạng”.  

“Sau đó tiên sinh nói với thần về núi Khôi Lang, về con kênh, thần mới không thể không tin”.  

“Cũng đúng, người như tiên sinh, nếu đã dám ra tay đương nhiên là phải có kế sách rồi”.  

Khánh Hoài khẽ gật đầu, lại hỏi: “Đã phục kích trên đường để ngăn chặn trinh sát của người Đảng Hạng chưa?”  

“Hầu gia yên tâm, trên đường dải lưới sắt, còn đào hố vùi ngựa, trinh sát Đảng Hạng tới kẻ nào chết kẻ đó”.  

Từ Kiêu tự tin nói: “Hơn nữa, người Đảng Hạng bây giờ còn đang bận dập lửa, làm gì có thời gian mà phái trinh sát đi thăm dò nữa chứ?”  

“Càng những lúc như vậy càng không được xem nhẹ, mau phái người đi canh, nếu như phát hiện trinh sát Đảng Hạng, tuyệt đối không được cho hắn chạy thoát”.  

Khánh Hoài nói: “Ngoài ra, bảo mọi người cật lực hơn, trước khi trời sáng, nhất định phải dẫn được nước qua”.  

“Rõ!”  

Bình luận

Truyện đang đọc