XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó, ông ta mới biết tất cả những việc Kim Phi đã làm trong vài tháng qua.  

Bây giờ Kim Phi còn hào phóng cho ông ta tất cả quần áo và vải vóc trong làng để cứu người, điều này khiến Ngụy Vô Nhai cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm trước đây của mình.  

"Ngụy tiên sinh, ông quá lời rồi”, Kim Phi đỡ lấy Ngụy Vô Nhai: "Sau này ông cần gì cứ tìm đến ta, nếu ta có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không từ chối”.  

Kim Phi mặc dù yêu tiền, nhưng trước giờ y không bao giờ keo kiệt, đặc biệt là khi gặp vấn đề liên quan đến tính mạng con người, y sẽ không hẹp hòi.  

Sau khi Ngụy Vô Nhai ăn xong, Quan Hạ Nhi đã chất quần áo lên xe đẩy.  

Những nhân viên hộ tống do Đại Lưu sắp xếp để hộ tống xe cũng đã sẵn sàng.  

"Thiết Tử, ngày hôm qua cậu nói rằng cầu treo bên Hắc Phong Lĩnh đã được làm xong, giờ có thể đi qua không?"  

Kim Phi quay đầu nhìn Lưu Thiết.  

Kim Phi trước đây muốn xây dựng một cây cầu ở đây, nhưng chi phí quá cao, vì vậy y đã nghĩ đến việc sử dụng cáp treo.  

Nhưng đường dây cáp cần sử dụng vòng bi, không thể thực hiện được trong thời gian ngắn, hệ số an toàn cũng thấp nên Kim Phi đã nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp, xây cầu treo.  

Trong khoảng thời gian này, y đã thực hiện nhiều tính toán và mô phỏng trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đã quyết định kế hoạch.  

Sau hơn nửa tháng bận rộn với công việc, ngày hôm qua Lưu Thiết đã đến báo cáo rằng cây cầu treo cuối cùng đã được xây dựng xong.  

"Được rồi, chiều hôm qua ta còn cho người kéo xe ngựa lên xem thử, chỉ cần không có gió lớn thì cầu rất ổn định”.  

Lưu Thiết trả lời: "Sáng nay cha ta còn bảo ta đưa ông ấy đi xem thử”.  

“Cây cầu treo đã hoàn thanh vậy tại sao Thiết Chùy không đi bằng cầu treo?”, Khánh Mộ Lam hỏi.  

"Thiết Chùy phải đến Ba Châu để đón Lạc Lan cô nương trước, nếu đi từ Hắc Phong Lĩnh thì phải đi vòng xa hơn”, Lưu Thiết trả lời.  

"Ngụy tiên sinh, ta đã xây một cây cầu bắc qua núi Mã Đầu, rất nhanh có thể đến Hắc Phong Lĩnh, nếu vội ông có thể đi bằng con đường đó”.  

Kim Phi lại nhìn Ngụy Vô Nhai.  

Ngụy Vô Nhai chỉ muốn có thể lập tức chạy về trấn Phong Thủy nên ắt sẽ không phản đối.  

Những người đàn ông đẩy xe, đi men theo đường núi về phía núi Mã Đầu.  

Muốn làm giàu trước hết phải làm đường, đường núi giữa làng Tây Hà và núi Mã Đầu vốn dĩ rất hẹp, không có đường xe ngựa đi.  

Nhưng con đường này sau này sẽ là con đường duy nhất để đi Quảng Nguyên, vì vậy trưởng làng đã phái người đến dọn dẹp, hiện giờ đã mở rộng hơn hai mét, hai chiếc xe ngựa qua lại song song cũng không thành vấn đề.  

Bình luận

Truyện đang đọc