XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không, ta tới tìm cô”.  

“Tìm ta làm gì?”, Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.  

“Cô có biết nhà họ Chu không?”, Kim Phi hỏi.  

Advertisement

“Nhà họ Chu nào?”  

“Chính là nhà họ Chu cung cấp vải cho triều đình”.  

Advertisement

“À nhà đó hả”, Khánh Mộ Lam gật đầu: “Biết”.  

“Vậy cô có biết Chu sư gia của huyện phủ Kim Xuyên không?”  

Kim Phi hỏi tiếp.  

“Sao ta lại biết một sư gia huyện phủ nhỏ bé được chứ?”  

Khánh Mộ Lam lắc đầu, sau đó đột ngột đứng dậy: “Tiên sinh, có phải hắn đắc tội ngài rồi không? Ngài đợi đó, ta sẽ lập tức tới huyền phủ bắt hắn về cho ngài tùy ý xử lý”.  

“Tính bốc đồng này của cô thực sự phải sửa đấy!”  

Kim Phi dở khóc dở cười kéo Khánh Mộ Lam ngồi xuống: “Không cần cô đi bắt ngược, giúp ta nghe ngóng là được rồi”.  

“Nghe ngóng cái gì?”  

“Nghe ngóng lai lịch của ông ta, quan trọng nhất chính là quan hệ của ông ta và nhà họ Chu”.  

“Không thành vấn đề, cứ giao cho ta”.  

Khánh Mộ Lam hào sảng vỗ ngực, vẫy tay hét lớn: “A Mai, qua đây”.  

“Tiểu thư, có chuyện gì sao?”  

Một nữ binh lính cao lớn chạy tới.  

Cô ấy chính là thủ lĩnh của các binh lính nữ, cũng là đội phó của Khánh Mộ Lam.  

“Mang tín vật của ta đến đường Tây của huyện phủ Kim Xuyên, tìm một cửa hàng ngũ cốc tên Tường Ký, nhờ chủ tiệm điều tra về Chu sư gia của huyện nha”.  

Khánh Mộ Lam lấy ra một miếng ngọc bội giao cho A Mai: “Nói với ông ấy, điều tra cho kỹ vào”.  

“Rõ!”  

A Mai không kịp thay quần áo, trực tiếp cưỡi ngựa rồi đi.  

“Vậy là xong à?”  

Bình luận

Truyện đang đọc