XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đường lên núi vốn đã không dễ đi, hơn nữa mưa to như trút nước, đường núi trở nên trơn trượt, càng khó đi hơn.

Sơ Tranh kéo lấy áo choàng thuận tay lấy ở đạo quan, ỷ vào lúc này không có ai, cũng không để ý hình tượng gì đó, có thể đi ổn là được.

"Người ở đâu?"

【 Tiểu tỷ tỷ xin hãy tự lực cánh sinh được không? 】

"Được thôi."

Sơ Tranh quay người đi về.

【... Tiếp tục đi lên. 】 Vương Giả rất không có cốt khí khuất phục.

Sơ Tranh đi theo chỉ thị của Vương Giả, nhưng đi cả nửa ngày vẫn không nhìn thấy người, Sơ Tranh hoài nghi Vương Giả đang trả thù, cho mình đi vòng vèo chơi.

【 Tiểu tỷ tỷ, ta là một hệ thống rất chính trực, sẽ không làm loại chuyện này! 】 Vương Giả rất là tức giận: 【 Sao cô có thể hoài nghi ta như vậy chứ? 】

"Ồ, vậy mi nói xem, sao ta đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa tới?"

【 Thẻ người tốt vốn ở cách cô xa như vậy mà! 】 Vương Giả thở phì phò nói.

"Ồ."

Nhưng ta vẫn nghi ngờ mi chơi ta.

【...】

Vương Giả tức giận đến mức xém chút offline.

【 Ở ngay phía trước. 】

Vương Giả ném ra câu nói này, trong nháy mắt bỏ chạy, nó cần phải đi tìm hệ thống sát vách tâm sự nhân sinh.

Sơ Tranh chuyển qua một chỗ rẽ, liền nhìn thấy bóng người đứng sững ở bên kia.

Nơi xa là phương hướng hoàng thành, hắn đứng yên nhìn ra xa.

Mưa bụi mông lung, thân hình nam tử dường như có chút mờ mịt, cô tịch tiêu điều không nói nên lời.

Có phải thẻ người tốt có bệnh không!

Chạy đến chỗ này tắm mưa.

Có thể phi thăng chắc?

Sơ Tranh muốn ấn chết thẻ người tốt.

Nhưng cuối cùng cô vẫn tiến lên, gỡ áo choàng trên thân xuống, choàng lên người Liên Quỳnh.

"Ngươi về đi, để ta ở đây một mình một lúc." Liên Quỳnh tưởng là Trần Phi, cũng không quay đầu, thanh âm có chút thấp, trong tiếng mưa rơi tầm tã, cơ hồ không nghe rõ được.

Sơ Tranh nhìn về nơi xa: "Ngươi muốn nhảy xuống hay là sao?"

Thanh âm xa lạ mà lại quen thuộc, làm thần sắc Liên Quỳnh có chút cứng đờ, xoay đầu lại.

Phía sau cũng không phải là Trần Phi mà hắn quen thuộc.

Công tử trẻ tuổi đứng ở bên cạnh, nước mưa thấm ướt y phục của cô, làm cả người cô càng lộ ra vẻ đơn bạc.

Sơ Tranh thấy may mắn vì thời tiết hiện nay phải ăn mặc tương đối dày, cho dù ướt nhẹp cũng không nhìn ra được gì.

Mặc dù cô không sợ bại lộ cái gì, nhưng nếu truyền đi tin tức con tin Vệ quốc là nữ, thì chỉ sợ người gặp phiền toái vẫn là mình.

Ừm!

Nếu có thể tiết kiệm phiền phức liền tiết kiệm!

Đáy mắt Liên Quỳnh hiện lên một tia khiếp sợ: "Tại sao lại là ngươi?"

"Bằng không thì ngươi nghĩ là ai?" Sơ Tranh tức giận.

"..." Hắn tưởng là Trần Phi.

Có thể tìm được mình nhanh như vậy, vĩnh viễn vẫn là Trần Phi.

Nói chuyện trong mưa có thể tăng thêm phong độ à?

Không!

Không hề!

Sơ Tranh chỉ cảm thấy bọn họ giống hai tên ngu xuẩn, bị mưa xối ướt sũng như gà rớt vào nồi canh, mà gà rớt vào nồi canh còn không có tự giác, cảm thấy mình có được thịnh thế mỹ nhan, có thể muốn làm gì thì làm —— tốt thôi, hắn thật đúng là có thể.

Mặc dù Liên Quỳnh bị dầm mưa, nhưng cũng chỉ làm cho người ta đau lòng vì hắn, chứ không phải cảm thấy hắn chật vật đến không chịu nổi.

"Ngươi còn muốn dầm mưa bao lâu?" Sơ Tranh không nhịn được hỏi.

"Phía trước có chỗ tránh mưa." Giọng nói của Liên Quỳnh bị tiếng mưa rơi đánh cho vụn vặt, hắn dứt khoát mở áo choàng ra, kéo Sơ Tranh về phía mình: "Ta dẫn ngươi đi."

Áo choàng tương đối lớn, nhưng hai người sử dụng cũng hơi khó khắn.

Nơi Liên Quỳnh nói là một tảng đá lớn lồi ra, phía dưới có thể tránh mưa.

Nhưng chỉ có thể ngồi.

Phía dưới không biết có phải là nơi đạo sĩ trong đạo quan đựng củi khô không, Liên Quỳnh chồng một ít lên, thuần thục nhóm lửa.

"Thập tam hoàng tử, cởi y phục ra sấy một chút đi."

"Không cần."

"Ngươi không sợ sinh bệnh?"

"Sao ta lại sinh bệnh được?" Sơ Tranh hỏi lại.

Lão đại sẽ không tùy tiện sinh bệnh!

Chỉ có đồ yếu gà như ngươi mới có thể sinh bệnh!

"..." Liên Quỳnh cười một cái: "Thập tam hoàng tử thẹn thùng sao?"

"Thẹn thùng?" Đó là thứ gì?

"Đúng vậy nha, bằng không thì sao thập tam hoàng tử lại không chịu cởi y phục ra? Tính ra, hẳn là ta phải lo lắng mới đúng chứ? Dù sao cũng là ngươi coi trọng ta."

"Ồ." Sơ Tranh dùng que gỗ chọc đống lửa, không có bất kỳ phản ứng gì.

Liên Quỳnh ngờ vực đánh giá cô, cởi áo khoác của mình ra phơi ở bên cạnh.

Hắn ngồi vào bên cạnh đống lửa, khóe môi mang theo ba phần ý cười:: "Vốn còn muốn mời thập tam hoàng tử xem mặt trời lặn, xem ra hôm nay không xem được rồi."

Có gì đáng xem.

Sơ Tranh nghiêm mặt, không lên tiếng.

Ánh lửa vô thanh vô tức nhảy vọt trong đôi mắt cô, giống như đốt ra hai ngọn lửa nhỏ, nhưng vẫn không cách nào hòa tan băng tuyết nơi đáy mắt cô như cũ, lạnh lẽo đến mức khiến cho người ta không dám tùy ý thăm dò.

Từng trải qua những chuyện gì, mới có thể có được ánh mắt không chút rung động như thế này.

Liên Quỳnh không biết.

Nhưng hắn tò mò.

"Sao ngươi biết ta ở trên núi?"

"Quan chủ nói."

Liên Quỳnh nghĩ, quan chủ chắc chắn cũng dẫn người đi tìm, như vậy...

"Sao ngươi tìm được ta trước cả bọn họ?" Trần Phi cũng chưa tìm được mình đâu.

Sơ Tranh rất không biết xấu hổ mà nói: "Ta lợi hại."

Liên Quỳnh: "..."

Tìm người thì có gì lợi hại?

Liên Quỳnh tìm đề tài nói nửa ngày, nhưng chỉ vừa nói được hai câu là đã không cách nào nói tiếp được nữa.

Hắn dứt khoát không nói chuyện nữa, ngồi cạnh đống lửa, chuyên tâm sưởi ấm.

Áo trong trên người vẫn ẩm ướt, gió núi thổi qua, thổi đến mức hắn có chút lạnh.

Hai tay Liên Quỳnh ôm cánh tay, chà xát.

"Hắt xì..."

Sơ Tranh ngước mắt, nam tử hít mũi một cái, lại liên tiếp hắt xì hai cái.

"Tới đây." Sơ Tranh lên tiếng.

"Thập tam hoàng tử?" Liên Quỳnh xoa xoa mũi: "Có chuyện gì sao?"

"Tới đây."

"Thập tam hoàng tử, ta cảm thấy chúng ta vẫn đừng cách quá gần mới tốt." Liên Quỳnh nhã nhặn từ chối.

Đi!

Ngươi không đến thì ta qua!

Ngươi là thẻ người tốt!

Ngươi trâu bò!

Sơ Tranh đứng dậy đi qua, trong tầm mắt nghi hoặc của Liên Quỳnh, tay khoác lên bả vai hắn, ôm người vào trong ngực.

Liên Quỳnh kinh ngạc phát hiện trên thân Sơ Tranh đã hoàn toàn không có cảm giác ướt át, toàn thân ấm ấm, phá lệ ấm áp.

Nhưng mà...

Vì sao hắn lại ôm mình aaa!!

Liên Quỳnh giãy dụa, Sơ Tranh liền đổi tư thế, hắn trực tiếp nằm trong ngực Sơ Tranh.

"Đừng nhúc nhích." Sơ Tranh đè ép hắn.

"Thập tam hoàng tử, ngươi đang chiếm tiện nghi của ta sao?"

"Ngươi không lạnh?"

Liên Quỳnh muốn trái lương tâm nói không lạnh.

Nhưng hắn không làm được, thật sự quá lạnh.

Liên Quỳnh tâm tình phức tạp, mấy phút sau tựa hồ tiếp nhận tình cảnh của mình, đều là nam nhân, ôm một cái thì làm sao, cũng không mất miếng thịt nào.

Thế là chờ khi đám người Trần Phi tìm đến, hình ảnh đầu tiên trông thấy chính là chủ tử nhà mình, nằm trong ngực Sơ Tranh ngủ say.

Trần Phi thả nhẹ bước chân tiến đến: "Thập tam hoàng tử, điện hạ cho ngài thêm phiền toái rồi."

"Ừ." Sơ Tranh gật đầu.

"Vậy ngài đưa điện hạ cho ta đi?" Trần Phi thăm dò hỏi.

Điện hạ biết mình bị người ta ôm không?

Đây chính là ngấp nghé điện hạ nhà hắn... Nam nhân đó!!

Sơ Tranh ngược lại rất vui lòng, nhưng Liên Quỳnh không vui, Sơ Tranh khẽ động, hắn liền túm chặt Sơ Tranh, đó là một loại phòng ngự vô thức, giống như đồ vật của mình bị người đoạt đi vậy.

"Điện hạ? Tỉnh lại đi." Trần Phi nhẹ giọng gọi hắn.

Liên Quỳnh không có bất kỳ phản ứng gì.

Trần Phi nhíu mày, đáy lòng thập phần ngoài ý muốn, cho tới bây giờ, điện hạ cũng chưa từng ngủ say như vậy bao giờ.

"Đợi mưa tạnh đi." Sơ Tranh nói.

Trần Phi nhìn trời mưa bên ngoài, cũng không biết khi nào có thể ngừng, lại nhìn chủ tử nhà mình ôm người ta không buông một cái, tâm tình hết sức phức tạp.

Điện hạ làm cái gì vậy!!

Không phải hắn cũng thích nam tử chứ?

Trần Phi càng nghĩ càng hoảng sợ, hành vi gần đây của điện hạ, còn không phải là có chút phương diện của khuynh hướng kia sao...

Trần Phi tâm tình nặng nề xuống núi lấy áo choàng lên, phủ thêm cho Sơ Tranh và Liên Quỳnh.

Bình luận

Truyện đang đọc