XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đối phương chợt dừng lại.

Bởi vì hắn trông thấy đối diện không phải là người quen thuộc, mà là một cô gái xa lạ.

Đây không phải...

Người tiên sinh nuôi dưỡng trong biệt thự kia sao?

Sao, sao lại cầm điện thoại của tiên sinh!

"Hắn không ở đây." Sơ Tranh nhìn vào trong màn hình, hình ảnh phía sau có chút không thể miêu tả.

Người bên kia lập tức chuyển góc độ, dời những hình ảnh kia đi chỗ khác.

Sơ Tranh trông thấy những hình ảnh kia, thần sắc cũng rất bình thường. Không định nhiều lời, muốn cúp máy.

"Chờ một chút." Người kia nói: "Xin hỏi tiên sinh ở đâu? Tôi có việc gấp muốn nói với tiên sinh, có thể nhờ tiểu thư gọi tiên sinh giùm tôi được không?"

Vừa rồi phía sau người kia còn có lời chưa nói xong.

Sơ Tranh có chút phiền.

Không lên tiếng, nhấn tắt video.

Hai tay cô khoác lên trên lan can, đứng một lát, quay lại bên trong, đi tìm Dư Tẫn.

Sơ Tranh không biết Dư Tẫn ở đâu, cô chỉ có thể đi qua từng phòng nghỉ một.

Không ít phòng nghỉ đều treo bảng hiệu tạm thời đừng quấy rầy.

Sơ Tranh đi đến tận cùng bên trong nhất, đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Cô tìm rồi.

Không tìm được, không trách cô được.

Hoàn mỹ!

Nhưng ngay lúc cô xoay người, cửa phòng nghỉ ở tận cùng bên trong nhất mở ra.

Dư Tẫn từ bên trong đi ra, áo khoác treo trên khuỷu tay, hờ hững đi tới, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Sơ Tranh.

"Tống tiểu thư, nhớ tôi vậy à?" Hắn lên tiếng: "Lúc này mới tách ra bao lâu đâu."

Sơ Tranh ném điện thoại di động qua: "Có người tìm anh."

Dư Tẫn giơ tay chuẩn xác tiếp được điện thoại, cúi đầu ấn ấn, trực tiếp gọi điện thoại qua, hắn đưa áo khoác cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh liếc hắn một cái, không nhận, đi ra ngoài.

Ta cũng không phải người hầu của mi, còn phải cầm quần áo cho mi!

Nghĩ hay lắm đấy!

Khóe miệng Dư Tẫn khẽ cong, đổi tay cầm điện thoại, trực tiếp tiến lên, ôm vai Sơ Tranh.

Lồng ngực của người đàn ông rộng lớn lại nóng bỏng.

Sơ Tranh vốn định tránh ra, nhưng ngẫm lại thôi vậy.

Thẻ người tốt của mình, ôm một cái cũng không sao.

Thẻ người tốt phải cưng chiều.

Cưng chiều.

Cưng chiều...

Dư Tẫn bấm gọi qua số điện thoại kia: "Chuyện gì?"

Cách rất gần, thanh âm lưu luyến tản mạn của người đàn ông, càng thêm rõ ràng.

Không biết bên kia nói cái gì, Dư Tẫn vẫn cười: "Chiếu theo quy củ xử lý."

Dư Tẫn cúp điện thoại, cúi đầu bấm điện thoại mấy lần, thấy tin nhắn gửi đến không bị động chạm, lịch sử trò chuyện cũng là sau khi đối phương không ngừng gọi đến, mới được kết nối.

Cánh tay đang khoác lên bờ vai Sơ Tranh của hắn, trượt đến bả vai, cuối cùng rơi vào bên hông.

Dư Tẫn không biết eo của con gái có thể tinh tế đến cỡ này.

Hắn dùng một tay cũng có thể ôm hết.

Hơi dùng sức, liền có thể bẻ gãy.

Dư Tẫn kéo người lại gần người mình: "Có đói bụng không? Dẫn cô đi ăn chút gì đó, còn một lúc nữa mới kết thúc."

Sơ Tranh: "Lúc nào kết thúc."

Dư Tẫn nhìn thời gian: "Còn hơn hai tiếng, phía sau có buổi đấu giá từ thiện."

Hai chữ đấu giá giống như bom.

Thần kinh Sơ Tranh trong nháy mắt kéo căng.

Bình tĩnh bình tĩnh!

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trở thành người tốt nhất của buổi từ thiện này, thời hạn ba tiếng. 】

Ta liền biết!

Ta mẹ nó liền biết!!

Tốt nhất là cái quỷ gì?

【 Chính là tốt nhất. 】 Vương bát đản ngừng một chút, nói bổ sung: 【 Tiểu tỷ tỷ phải trở thành người bỏ ra tổng số tiền lớn nhất ở buổi từ thiện này. 】

Không phải nói từ thiện không tính à?

Hệ thống như mi sao nói mà không giữ lời thế hả!!

【 Tiểu tỷ tỷ, đây là đấu giá từ thiện. 】 Tên phá gia như chúng ta trọng điểm là đấu giá, không phải từ thiện.

"..."

Vương bát đản con chó điên này!

Sơ Tranh tức giận đến mức dưới đáy lòng quét mấy đợt mưa đạn, mặt lạnh về đến đại sảnh.

Dư Tẫn cũng không có ý tứ muốn trò chuyện với người khác, dẫn cô đi đến bên trong góc ngồi.

Dư Tẫn cúi đầu xử lý tin nhắn trên điện thoại, một tay khoác ở đằng sau Sơ Tranh, không đụng phải cô, nhưng đưa cô đến phạm vi bảo hộ của mình.

Trước khi đấu giá từ thiện diễn ra, Sơ Tranh nghe thấy bên phòng nghỉ bạo động.

Hẳn là Tống Yên Nhiên và Dư Khải nháo ra.

Dư Tẫn ngẩng đầu nhìn bên kia, rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi Sơ Tranh: "Tống tiểu thư, có muốn đi xem nào nhiệt không?"

"Không đi."

Dư Tẫn nhíu mày, cũng không nói chuyện, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý tin nhắn trong điện thoại.

Động tĩnh bên kia không tính là lớn, rất nhanh liền yên tĩnh xuống.

Nhưng vẫn có một ít lời đồn đại vô căn cứ truyền tới.

-

"Chư vị, chào buổi tối."

Âm nhạc trong đại sảnh chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào.

Một âm thanh vang vọng cả đại sảnh, người phân tán ở xung quanh, cũng dồn dập nhìn về phía trước.

Người chủ trì đứng trên đài, tuyên bố bắt đầu nội dung chính của ngày hôm nay, đấu giá từ thiện.

Có người phục vụ đang đi xuyên qua đám người.

"Tiểu thư, tiên sinh..."

Một người phục vụ đứng ở bên cạnh Sơ Tranh, trên khay trong tay hắn đặt những thứ giống như để ấn chuông.

Lát nữa tham gia đấu giá, trực tiếp ấn cái này là được rồi.

Sơ Tranh giơ tay cầm một cái.

Người phục vụ nhìn Dư Tẫn, Dư Tẫn biểu thị đi cùng Sơ Tranh, người phục vụ đưa lên một trang giấy để Sơ Tranh điền.

Dư Tẫn hơi dựa vào gần một chút, khi nói chuyện hơi thở phun lên cần cổ Sơ Tranh: "Tống tiểu thư, cô có tiền không?"

Sơ Tranh vuốt vuốt cái chuông kia: "Tôi nghèo đến mức chỉ còn lại tiền."

Dư Tẫn sững sờ.

Đầu ngón tay hắn khẽ câu lên một chòm tóc rủ xuống của Sơ Tranh: "Tống tiểu thư, theo như tôi được biết, cô vừa được đón về Tống gia không bao lâu, tiền ở đâu ra?"

Hơn nữa Tống gia hiện tại cũng không có nhiều tiền.

"Anh thật sự hiểu rõ tôi sao?" Sơ Tranh kéo chòm tóc kia về, mắt nhìn thẳng vào hắn: "Thứ trên tư liệu, chỉ là thứ người khác muốn cho anh xem."

Đầu ngón tay Dư Tẫn treo trên không, phía trên dường như còn lưu lại cảm giác mượt mà của lọn tóc kia.

"Vậy Tống tiểu thư nguyện ý cho tôi xem nhiều hơn những thứ mà trên tư liệu biểu hiện không?" Ánh mắt Dư Tẫn hơi sâu: "Tỉ như, đêm hôm đó..."

Sơ Tranh: "..."

Cứ không thể quên đi được à?!

Đó cũng không phải ta ra tay trước.

Nếu không phải mi túm ta trước, ta có thể đánh mi sao?

Ta đó là phòng vệ chính đáng!

"Anh muốn nhìn thì nhìn, tôi cũng không che giấu." Sơ Tranh bằng phẳng nhìn hắn.

Hai người im ắng đối mặt.

Đôi mắt Dư Tẫn rất đẹp, đường cong xinh đẹp, lông mi dài, tinh tế dày đặc, rải ra một mảnh bóng râm ở dưới mí mắt.

Đuôi mắt hắn luôn luôn hơi rũ xuống, lười biếng tản mạn, mang theo vài phần vô hại, không có bất kỳ góc cạnh và sắc bén gì.

Lúc này nhìn qua, luôn cảm thấy hắn giống như một con mèo, cao quý ưu nhã.

"Bây giờ chính thức bắt đầu đấu giá —— "

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nhìn sang trên đài bên kia.

Dư Tẫn cũng chậm rì rì quay mặt qua, đầu ngón tay khoác lên trên môi, con ngươi hơi nheo lại.

Hắn vừa rồi thế mà lại muốn hôn cô.

Cái manh mối này cũng không quá tốt.

Vật phẩm của hội đấu giá từ thiện, sẽ không phải là thứ gì đặc biệt quý báu.

Chỉ nhìn xem ai ra tay hào phóng, ra giá cao hơn.

"Còn có giá cao hơn không?"

Lúc này trên màn ảnh đang hiển thị các thứ được đấu giá, bên cạnh có con số và tên người đấu giá, phía dưới là giá được đấu giá lúc này.

"Chúc mừng Tôn tiên sinh, cũng cảm ơn Tôn tiên sinh thiện tâm."

Trong hội trường vang lên một trận tiếng vỗ tay.

Tôn tiên sinh đứng ra, gật đầu với mọi người.

Mấy món đầu tiên ra giá cũng không tính là cao, dù sao cũng chỉ là đấu giá từ thiện, mọi người ra giá tượng trưng, trên mặt mũi không có gì trở ngại là được.

Bình luận

Truyện đang đọc