XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ông Kỷ không phải Kỷ Bác, ông ta có đầu óc.

Đối phương vì sao lại tung video lên mạng, mà không phải báo cảnh sát?

Bởi vì đối phương hiểu rõ, cho dù báo cảnh sát, thì cuối cùng cũng không làm được gì.

Kỷ gia có năng lực đả thông quan hệ, cũng có thể làm bình ổn người nhà của người chết.

Nhưng trên internet thì không giống.

Nếu sự tình tiếp tục nóng lên, thì cổ phiếu của tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng, và cổ đông của tập đoàn cùng với những đối thủ cạnh tranh của ông ta, sẽ chế giễu, khinh miệt.

Ông Kỷ muốn ép nhiệt độ xuống trước, nhưng mà cuối cùng vẫn không ép xuống nổi.

Bởi bọn họ có thể ép, thì đối phương cũng có thể mua.

Không chỉ như thế, trong đó còn có lượng lớn thuỷ quân pha trộn, đối phương muốn làm lớn chuyện này.

Kỷ Bác ỷ vào Kỷ gia, huyênh hoang phách lối.

Đến lúc này, thì một chút chủ ý cũng không có, hoàn toàn dựa vào ông Kỷ.

Ông Kỷ ép hỏi Kỷ Bác, bắt hắn nói rõ ràng tỉ mỉ mọi chuyện, bất kỳ một chi tiết gì cũng không thể bỏ sót.

Trước hết phải biết ai là người động thủ phía sau màn.

...

"Bạn học Hứa Sơ Tranh."

Cô Chu cắt ngang giáo viên lịch sử đang dạy trong lớp, nghiêm mặt ra hiệu Sơ Tranh ra ngoài.

Kỷ Thành đang nằm sấp ở trên bàn ngủ, Sơ Tranh đi từ phía sau hắn ra ngoài, tận lực không đánh thức hắn.

"Bạn học Hứa Sơ Tranh, có người muốn gặp em." Cô Chu dẫn cô xuống lầu, chỉ vào chiếc xe dừng ở cách đó không xa: "Đi đi."

Sơ Tranh đoán chắc là người của Kỷ gia.

Việc không có chứng cứ và việc nghi ngờ cô, cũng không mâu thuẫn.

Trên xe đúng là người nhà họ Kỷ, hơn nữa còn là ông Kỷ tự mình đến.

Sau khi Sơ Tranh lên xe, mặt không cảm xúc đánh giá ông Kỷ.

Mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng ông Kỷ vốn đã tuấn mỹ, tăng thêm trang phục làm nền, nên càng toát ra vẻ soái khí bức người.

Khuôn mặt có chút nghiêm túc, mang theo khí thế bức người.

Chút khí thế ấy đối với Sơ Tranh mà nói, một chút ảnh hưởng cũng không có.

Cô bình tĩnh đánh giá ông Kỷ, tựa như đang đánh giá một người bình thường, một đồ vật bình thường...

Đồng thời, ông Kỷ cũng đang đánh giá Sơ Tranh.

Ông Kỷ ở trên thương trường đã nhìn quen muôn vàn loại người khác nhau.

Ở cái tuổi giống như cô, không phải không biết trời cao đất rộng, ngạo mạn vô lễ, thì chính là sợ hãi rụt rè, đối với trưởng bối lộ ra vẻ sợ sệt.

Thế nhưng nữ sinh trước mặt này, từ khi lên xe, chính là lạnh lùng xa cách, ung dung bình tĩnh, giơ tay nhấc chân đều ẩn ẩn lộ ra khí chất tự phụ.

Nữ sinh ngồi còn có khí thế hơn cả ông ta.

Giống như ở trong mắt cô, ông ta chẳng là thứ gì cả.

"Hứa tiểu thư?" Ông Kỷ đánh gãy trầm mặc trước. "Mạo muội mời Hứa tiểu thư ra đây, là có chút việc muốn bàn bạc với Hứa tiểu thư."

"Biết mạo muội còn mời tôi." Thanh âm của Sơ Tranh lãnh đạm: "Chứng minh ông cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu mạo muội."

"..."

Thân là người đứng đầu Kỷ thị, đã bao giờ bị người ta làm cho nghẹn họng như vậy đâu.

Ông Kỷ ngay từ đầu đã không xem thường nữ sinh này.

Nếu như toàn bộ chuyện này đều do cô ở sau lưng thao tác, thì người ông ta đối mặt cũng không phải là một tiểu nữ sinh, mà nhất định phải xem cô như một đối thủ ngang hàng với mình.

Trước khi đến ông ta còn điều tra bối cảnh của nữ sinh này.

Bối cảnh như thế, thì làm sao có thể là người đứng sau màn thao túng được chứ.

Ông Kỷ cảm thấy sau lưng cô còn có người.

Nhưng dù cho như thế, thì cũng không thể xem thường.

Biểu hiện bây giờ của cô, càng xác minh ý nghĩ ban đầu của ông ta.

Nữ sinh này không tầm thường...

"Hứa tiểu thư thật có cá tính." Ông Kỷ giật giật khóe miệng, khuôn mặt đều hòa hoãn lại: "Trẻ tuổi nóng tính thì tôi cũng từng có, tôi có thể hiểu được, nhưng Hứa tiểu thư vẫn phải suy tính về hậu quả một chút đúng không?"

Ông Kỷ không lật bài, nên Sơ Tranh liền phối hợp giả bộ không biết gì cả.

"Tôi phải cân nhắc hậu quả gì?"

"Hứa tiểu thư, không cần tôi chỉ ra chứ?"

"Ông không nói thì làm sao tôi biết." Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh đầy nghiêm túc.

Đáy mắt ông Kỷ lấp lóe, một lát sau cười nói: "Hứa tiểu thư, cô có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, đều có thể đàm phán."

"Ông tìm tôi làm gì?" Sơ Tranh hoàn toàn không có bộ dạng muốn thương lượng: "Tôi biết ông à?"

"..."

Bây giờ cô mới hỏi vấn đề này, có phải là hơi trễ không?

"Cha của Hứa tiểu thư là tài xế xe tải, mẹ không có công việc chính thức, thu nhập..."

"Cho nên? Ông muốn sắp xếp việc làm cho bọn họ?"

Con chó điên này còn điều tra cả bối cảnh của ta, sao Vương bát đản không an bài cho ta cái thân phận là công chúa của một nước nào đó đang thất lạc nhân gian chứ?

"..." Có thể đừng cắt ngang lời người khác nói không!?

Ông Kỷ chịu đựng tức giận, mặt không đổi sắc: "Hứa tiểu thư, cô không cần thiết phải vòng vèo với tôi như thế, hãy nghĩ cho cha mẹ cô, em trai cô, Hứa tiểu thư, tôi rất có thành ý."

"Thành ý của ông chính là bắt bọn họ uy hiếp tôi?"

Cho dù ngươi giết chết bọn chúng, ta cũng không sợ nha!

Sơ Tranh không đợi ông Kỷ lên tiếng, bổ sung một câu. "Tặng ông luôn đấy."

Đi một chuyến xe thế này cũng khó khăn biết bao, coi như quà đáp lễ đi.

Ta thật tốt.

"..."

Ông Kỷ thật sự có chút nổi giận: "Cô thừa biết vì sao tôi lại tới đây, nói đi, cô muốn cái gì?"

Xử lý ngươi!

Cái này có thể nói không?

【 Không thể! 】 Câm miệng cô lại đi!

Ôi.

Vương bát đản, mi rất hung dữ nha.

【... Không có tiểu tỷ tỷ, ta không có, ta không phải, ta rất ngoan. 】 Vương Giả khen mình một phen.

Nội tâm lại vô cùng sụp đổ.

Rốt cuộc là ai hung dữ chứ?

Tiểu tỷ tỷ chính cô mới dữ đó.

Vẫn là tiểu tỷ tỷ sát vách mới tốt.

Dịu dàng quan tâm, lương thiện hào phóng, lan tâm huệ tính, ôn nhã hàm súc, nhã nhặn đoan trang, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh...

Tiểu tỷ tỷ ấy tốt biết bao nhiêu!

Ô ô ô, ta muốn đổi tiểu tỷ tỷ!!

Sơ Tranh không rảnh cùng Vương Giả chơi đùa, trực tiếp che giấu nó.

"Tôi không biết, không có việc gì thì tôi về đi học."

Ta còn phải học tập, chó chết quấy rầy ta học tập, còn không thể xử lý, lãng phí thời gian.

"Hứa tiểu thư, chuyện trên mạng, là cô làm phải không?" Ông Kỷ cảm thấy nếu mình không nói rõ, thì nữ sinh đối diện hoàn toàn sẽ không nhận.

Cái tố chất tâm lý này cũng thật tuyệt.

Sơ Tranh ngồi trở lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào ông Kỷ.

Môi đỏ hé mở, âm thanh mang theo hàn ý lạnh thấu xương: "Ông có chứng cứ không?"

Kỷ Bác cẩn thận nhớ lại chuyện ngày đó, điện thoại di động của hắn bị người lấy đi, thứ có liên quan đến Kỷ Thành trong đó đều bị thủ tiêu hết.

Hắn kiểm tra lại điện thoại một lần, cuối cùng lật đến chỗ lưu trữ đám mây.

Ở trong đó tìm được cái video kia.

Kỷ Bác không chú ý đến những thứ này, dù sao lúc ấy chỉ là chơi đùa thú vị một chút, xong rồi thì sẽ không quay đầu xem lại, càng không cố ý lưu trữ lại.

Lúc ấy cái điện thoại kia bị hư mất, đổi di động mới nên hắn không nghĩ đến cái video này sẽ còn trong lưu trữ đám mây.

Kỷ Bác cũng bàn kể lại chuyện mình tìm người muốn dạy dỗ Sơ Tranh.

Sau khi video bị tuôn ra, hắn không liên lạc được với những người kia nữa.

Như vậy trong khoảng thời gian đó, người có hiềm nghi lớn nhất chính là Sơ Tranh.

Lúc này ông Kỷ mới tìm tới cửa.

"Hứa tiểu thư, khuyển tử tuổi còn nhỏ, có chỗ nào đắc tội, người làm cha như tôi thay nó nói xin lỗi cô, cũng xin Hứa tiểu thư khoan dung độ lượng." Ông Kỷ co được dãn được, hạ thấp tư thái.

Bây giờ quan trọng nhất là phải giải quyết chuyện này.

"Tôi có thể giúp ông." Sơ Tranh đột nhiên nói: "Nhưng có điều kiện."

Đôi mắt ông Kỷ hơi híp lại, chuyện này quả nhiên là do cô làm.

Vậy người phía sau cô là ai?

Đối thủ cạnh tranh của mình?

Hay là Kỷ Thành?

Không...

Kỷ Thành tên phế vật đó, không thể nào là hắn, hắn không có năng lực kia, cũng không có tài lực kia.

Chỉ trong chớp mắt, trong đầu ông Kỷ đã thoáng qua cả trăm suy nghĩ.

"Điều kiện gì."

Ngón tay Sơ Tranh chụp lên cổ tay, nhẹ nhàng gõ: "Rất đơn giản."

***

1 chương cho hôm nay, và 7 chương cho 7 ngày kế tiếp nha ^ω^

Ta phải lặn một đoạn thời gian rồi

╥﹏╥

Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi hoa nở ♡

Đừng nhớ ta quá >v<

Bình luận

Truyện đang đọc