XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ngày hôm sau Nhiếp Chính Vương trông thấy bách tính quỳ ở cửa ra vào, mời gã uống thuốc đầy đủ, khóe miệng co quắp một trận.

Nhiếp Chính Vương trước kia là một vương gia "suy nghĩ cho dân", mặc dù bây giờ nắm giữ triều đình, nhưng dân chúng cũng không rõ những thứ này lắm.

Vẫn cảm thấy Nhiếp Chính Vương là một vương gia tốt.

Bây giờ dồn dập lo lắng cho thân thể Nhiếp Chính Vương, muốn nhìn thấy gã uống thuốc.

Nhiếp Chính Vương còn muốn duy trì hình tượng này, huống chi nhiều người như vậy, cho dù là cổ đại, cũng là pháp luật không chỉ trích được số đông, cho nên ngày nào Nhiếp Chính Vương cũng bị ép uống thuốc.

Có khổ mà không nói được.

Nhiếp Chính Vương quăng bát xuống đất, tức giận đến cắn răng.

"Thái Hậu thật có bản lĩnh!"

"Vương gia, không bằng chúng ta đổi thuốc?"

Nhiếp Chính Vương gật đầu ra hiệu hắn đi làm.

Kết quả chính là ngày hôm sau, dân chúng tự mang thuốc tới cửa.

Vì để Nhiếp Chính Vương uống thuốc đầy đủ, dân chúng mệt cả tim.

"..."

Nhiếp Chính Vương hoài nghi trong phủ mình có tai mắt của Sơ Tranh.

Bằng không thì sao gã đổi thuốc hay không uống thuốc, cô đều có thể biết?

Phủ Nhiếp Chính Vương nhấc lên một cuộc vận động bắt nội gian, nhưng mà tra ra được người do không ít người khác nhét vào, chỉ là không tra được tai mắt của Sơ Tranh.

Nhiếp Chính Vương tức giận đến mức xém chút qua đời tại chỗ.

-

Sơ Tranh ở trong cung trôi qua nhàn nhã, Tiểu Hoàng Đế không đến thì tốt hơn.

Lần nào Tiểu Hoàng Đế tới cũng ôm sổ con, nhìn là biết đến bắt cô làm việc!

Rõ ràng cô chỉ tới làm một mẹ kế cá muối, vì sao bây giờ phải đi làm!!

"Thái Hậu, Tuyên quý phi đến thỉnh an, ngài xem?"

Tố Tuyết vội vàng đi từ ngoài điện vào.

Tuyên quý phi...

Phi tử của đứa con trai tiện nghi kia.

Sơ Tranh ngồi ở trên ghế xích đu, dịch chuyển quạt tròn che trên mặt đi, nhìn sang ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ.

Sơ Tranh chuyển quạt tròn về, ngữ điệu lãnh đạm: "Mặt trời lên cao, thỉnh an cái gì? Không gặp."

Tố Tuyết: "..."

Tố Tuyết còn tưởng rằng Sơ Tranh không gặp Tuyên quý phi.

Ai biết Sơ Tranh lại sâu kín lên tiếng: "Bảo nàng ta chờ bên ngoài đi."

Lúc báo thù đã đến!

Đại lão báo thù mười năm chưa muộn!!

Tuyên quý phi nghe nói chuyện này, cả người đều đần hết cả, sau đó lửa giận từ từ bốc lên.

Nếu không phải Xuân Tú ở bên cạnh ngăn cản, thì có lẽ Tuyên quý phi đã muốn xông vào trong điện.

Tuyên quý phi bị làm tức giận đến muốn đi luôn.

"Quý phi nương nương, Thái Hậu không cho ngài rời đi." Tố Tuyết mang người ngăn ả lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bây giờ ngài rời đi, chính là kháng chỉ."

Tuyên quý phi quát lên: "Tránh ra!"

Tố Tuyết hành lễ: "Quý phi nương nương, nô tỳ không dám."

Tuyên quý phi trợn tròn đôi mắt đẹp, chỉ vào Tố Tuyết, tức giận đến cánh môi run rẩy.

"Nương nương, nhịn một chút, đây là An Ninh cung."

Xuân Tú trấn an Tuyên quý phi.

Tuyên quý phi nhìn người đứng phía sau Tố Tuyết một chút, đó cũng là Cấm Vệ quân trong cung.

Những người ả mang đến, làm sao có thể là đối thủ của Cấm Vệ quân.

Thái Hậu là hạ quyết tâm muốn ả ở lại chỗ này.

Xuân Tú nói với Tố Tuyết: "Tố Tuyết tỷ tỷ, mặt trời lớn như vậy, tỷ xem, nếu không để nương nương đi vào thỉnh an được không?"

Tố Tuyết dịu dàng cười cười: "Thái Hậu đang nghỉ ngơi, hay là quý phi nương nương chờ một lúc đi."

Dựa theo quy củ, phi tần mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Thái Hậu.

Trước đó vị này chỉ đến vào hai ngày mới tiến cung, sau đó thì không hề đến nữa.

Thái Hậu cũng không truy cứu.

Bây giờ đã sắp giữa trưa mới đến thỉnh an, Thái Hậu phạt ả đứng, cũng là đáng đời.

Ở Di Nhiên cung Tuyên quý phi nói gì cũng được, nhưng ở bên ngoài, không thể nói lung tung được.

Xuân Tú liều mạng trấn an Tuyên quý phi, rồi cho người đi mời Tiểu Hoàng Đế.

Vi phạm mệnh lệnh của Thái Hậu, Thái Hậu muốn trừng trị, Tiểu Hoàng Đế có náo thế nào cũng vô dụng.

-

Ánh nắng quá mạnh, Tuyên quý phi được nâng niu nuông chiều, có bao giờ bị phơi như thế đâu.

Mới chờ được một lúc đã có chút không chịu nổi.

"Sao Bệ Hạ còn chưa tới?" Tuyên quý phi bực bội hỏi Xuân Tú.

"Chắc là Bệ Hạ đang ở Ngự Thư Phòng, muốn tới cần thời gian, nương nương ngài chịu đựng." Xuân Tú nhỏ giọng trả lời: "Bệ Hạ sẽ làm chủ cho ngài."

Tuyên quý phi cắn răng, trong mắt đẹp tràn đầy oán hận: "Ta nhịn thế nào được?"

Đầu Tuyên quý phi đau như muốn nứt ra, mồ hôi trôi theo gương mặt xuống.

Cung trang tinh xảo hoa lệ, đắp lên người, hơi nóng bốc lên, toàn thân đều giống như ngâm trong nước.

Đây là lần đầu tiên từ lúc tiến cung đến nay, ả cảm nhận rõ ràng được địa vị của Thái Hậu trong cung.

Cấm Vệ quân có thể không nghe ả, nhưng không dám không nghe Thái Hậu.

"Quý phi nương nương, Thái Hậu mời ngài vào."

Không biết qua bao lâu, Tố Tuyết đi từ bên trong ra, mời Tuyên quý phi vào.

Tuyên quý phi bây giờ chỉ muốn rời xa mặt trời, bảo Xuân Tú đỡ mình vào trong điện.

Trong điện một mảnh ý lạnh, Tuyên quý phi giống như được cứu rỗi, trùng điệp thở phào.

"Quý phi nương nương nghỉ ngơi trước đi." Tố Tuyết rất cung kính nói: "Nô tỳ đi mời Thái Hậu."

Tuyên quý phi lúc này chỉ muốn mát mẻ, không để ý Tố Tuyết nói gì.

Sau khi Tố Tuyết rời đi, hồi lâu cũng không có người đến.

Tuyên quý phi đã không còn nóng như vậy nữa, ả hỏi Xuân Tú: "Sao còn chưa đến?"

Xuân Tú cũng không biết, nàng ta đi tới cửa, bị người giữ cửa ngăn lại.

Tuyên quý phi càng chờ càng bực bội, đầu còn vô cùng đau đớn.

"Nàng chính là cố ý phải không?"

"Nương nương..."

Rõ ràng như vậy, chắc chắn là cố ý.

"Không đợi, ta muốn trở về."

Tuyên quý phi vô cùng khó chịu, bảo Xuân Tú đỡ mình trở về.

"Nương nương, bên ngoài có người trông coi." Xuân Tú nói: "Hôm nay sợ rằng không dễ dàng rời đi như vậy."

Không thể rời đi, Tuyên quý phi càng đợi càng cảm thấy lạnh.

Ngay lúc Tuyên quý phi sắp bùng nổ, Tiểu Hoàng Đế tới.

"Bệ Hạ đến —— "

Tiểu Hoàng Đế mang theo Dương Đức công công, đi từ ngoài điện vào.

"Bệ hạ." Tuyên quý phi lập tức vươn tay, yếu ớt gọi Tiểu Hoàng Đế.

"Tuyên tỷ tỷ." Tiểu Hoàng Đế chạy tới, vội vã cuống cuồng: "Ngươi sao thế?"

"Mẫu hậu phạt ta..." Tuyên quý phi lập tức cáo trạng với Tiểu Hoàng Đế, nước mắt ào ào chảy xuống: "Thần thiếp làm sai chỗ nào? Mà mẫu hậu muốn phạt thần thiếp như thế..."

"Tuyên tỷ..."

"Bệ hạ." Dương Đức công công cắt ngang lời cậu.

Thân là đế vương, làm sao có thể gọi một phi tần là tỷ tỷ.

Chí ít ở bên ngoài không thể gọi như vậy.

"..." Tiểu Hoàng Đế như ông cụ non nói: "Ngươi đừng nóng giận, trẫm lập tức đi hỏi mẫu hậu vì sao."

"Bệ Hạ, mẫu hậu chính là cố ý." Tuyên quý phi cúi đầu lau nước mắt, thân thể run rẩy.

"Mẫu hậu không phải người không nói lý." Tiểu Hoàng Đế quay đầu hỏi: "Mẫu hậu đâu?"

Vừa nói xong câu này, liền thấy rèm trong điện bị người đẩy ra, Sơ Tranh đi từ bên trong ra.

Thiếu nữ mặc một bộ cung trang màu đậm, loại màu sắc này, đối với độ tuổi này của cô mà nói, thì quá thâm trầm, che kín dung mạo ban đầu.

Nhưng mà thiếu nữ trước mặt vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta khó có thể rời mắt.

Bất luận là màu sắc nào, dường như cũng chỉ có thể biến thành phụ trợ cho cô.

Tiểu Hoàng Đế thấy Sơ Tranh ra, lập tức đứng lên, có chút bất mãn hỏi: "Mẫu hậu, vì sao ngài phạt Tuyên quý phi?"

Sơ Tranh đi đến chủ vị ngồi xuống, thần thái lãnh đạm hỏi: "Ta phạt nàng khi nào?"

"Mẫu hậu bắt ta đứng ở bên ngoài, mặt trời lớn như vậy, chẳng lẽ không phải trừng phạt?" Tuyên quý phi nhu nhu nhược nhược nói.

"Ngươi tới làm gì?"

"..."

Sơ Tranh đột nhiên hỏi một vấn đề như thế, Tuyên quý phi tạm ngừng một chút.

Một hồi lâu sau, ả mới chần chờ trả lời: "Thỉnh an."

Bình luận

Truyện đang đọc