XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bảo vệ còn chưa nói hết lời, sắc mặt giáo sư Ngụy liền thay đổi: "Cô ấy tên gì?"

"??" Bảo vệ không rõ ràng cho lắm: "Tôi... Không hỏi."

Giáo sư Ngụy: "Anh không xem thư đề cử của cô ấy mà đã để cô ấy đi rồi?"

Đáy lòng bảo vệ ẩn ẩn bất an: "Cô ta cũng không cho tôi xem..."

Hắn nói xong, cô gái kia liền đi luôn.

Giáo sư Ngụy bóp bóp mi tâm: "Còn không đuổi theo! Được rồi, chính tôi đi."

Nhưng mà chờ khi giáo sư Ngụy đuổi theo, thì làm gì thấy người nào nữa.

Giáo sư Ngụy trầm mặt trở về, bảo vệ rất chi là bất an: "Giáo sư Ngụy, không phải cô ta thật sự có thư đề cử của hiệu trưởng chứ?"

Nếu như thật sự có thư đề cử, vậy hắn nhất định phải chết.

"Lần sau nếu cô ấy đến nữa, lập tức thông báo cho tôi." Giáo sư Ngụy phân phó bảo vệ.

Giáo sư Ngụy cảm thấy vẫn có chút không ổn, bảo bảo vệ đưa hình ảnh ở cổng học viện ra, cho người đi tra một chút xem người này ở đâu.

Trước đó không lâu anh ta nhận được tin tức của hiệu trưởng, nói là sẽ có người cầm thư đề cử của ông đến học viện, bảo anh ta chiếu cố người ta một chút.

Không nghĩ tới, người này vừa tới cửa, liền bị chặn lại.

Giáo sư Ngụy chỉ cảm thấy đau đầu.

-

Khi giáo sư Ngụy tìm người khắp nơi, Tiểu Cửu đã trở lại chỗ ở tạm thời của bọn họ.

"Tôi đã nói người kia chính là đồ lừa đảo rồi mà." Tiểu Cửu nói: "Cô chủ cô chính là quá ngây thơ."

Sơ Tranh: "..."

Ông lão kia nhìn qua có chút thảm hề hề, nhưng mà trước đó trong nháy mắt kia bạo phát đi khí thế, không giống như người thường.

Chẳng lẽ mình thật sự bị lừa?!

Sơ Tranh hoài nghi bản thân một phen, ngón tay câu lấy mép bàn, nghiêm mặt, trấn định nói: "Tùy tiện thử một chút, không được thì thôi."

Cho dù bị lừa, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Tiểu Cửu sợ mình nói nữa, đả kích đến cô chủ nhỏ nhà mình.

"Vậy cô chủ, cô còn dự định vào học viện Đế Quốc không?"

Cô ấy nghe nói, học viện Đế Quốc rất khó vào.

Ba năm chiêu sinh một lần, vừa mới qua đi, nghe nói người rớt, có thể nắm tay nhau quấn quanh một vòng chủ tinh.

"Vì sao không vào." Ngón tay câu lấy mép bàn của Sơ Tranh buông ra, gõ nhẹ lên mặt bàn một chút.

"Vậy... Chúng ta làm sao vào?" Chẳng lẽ lại phải đợi ba năm sau?

Sơ Tranh hơi cúi xuống đầu, làm trạng thái suy nghĩ.

"Leo tường?"

"..."

Cô chủ biểu tình kia của cô là thật lòng sao?

Đó là học phủ cao nhất đế quốc!

Làm sao có thể để cô leo tường vào!

Tiểu Cửu hít sâu: "Cô chủ, tôi nhìn thấy học viện có lồng năng lượng, căn bản không có tường cho cô leo." Cô đừng có hi vọng nữa!

Lồng năng lượng?

Lồng năng lượng cần phải dùng năng lượng chèo chống, bình thường là khi có nguy hiểm mới mở ra, học viện Đế Quốc lắm tiền nhiều của như thế?

Sơ Tranh sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ: "Cô nói học viện Đế Quốc thiếu tiền không?"

Tiểu Cửu: "..."

Cho dù học viện Đế Quốc thiếu tiền, Sơ Tranh muốn đập tiền tiến vào, thì cũng không phải chỉ một chút là có thể.

Thế là trong vòng tròn hào môn ở chủ tinh, dần dần có chút tiếng gió.

Nhà giàu mới nổi không biết từ chỗ nào xuất hiện, ra tay xa xỉ, trên mọi cuộc chơi đều có thể nhìn thấy tư thế đập tiền oai hùng của vị nhà giàu mới nổi này.

Mà ở trên chủ tinh, nơi phá sản tốt nhất chính là phòng đấu giá.

Nơi này mỗi tuần đều sẽ cử hành hội đấu giá.

Đồ vật đấu giá đều là đồ tốt, giá cả động một chút là mấy chục triệu.

Sơ Tranh cũng trở thành khách quen của nơi này.

"Là một cô gái."

"Cô gái cái gì, rõ ràng là đàn ông, nghe nói dáng dấp còn rất đẹp."

"Tên gì thế? Sao tôi không nghe thấy mấy người nói tên người kia?"

"Không biết "

"Có gì mà tò mò, không phải chỉ là một tên nhà giàu mới nổi à." Cũng có người khinh thường.

"Mấy người đừng ghen tị nữa, vị này chính là thật sự có tiền, lần trước viên Vân Văn tinh kia, chính là bị cô ấy mua đi đấy, anh biết giá cuối cùng là bao nhiêu không?"

Lập tức có người tò mò hỏi: "Bao nhiêu?"

"Một trăm triệu!"

Trong đám người ẩn ẩn có tiếng hút khí.

Giá trị của Vân Văn tinh không đến mức này.

"Hôm nay vị kia có tới không?" Muốn nhìn tư thái đập tiền oai hùng của nhà giàu mới nổi một chút.

Không ghen ghét là không thể nào.

Nhà giàu mới nổi có thể tùy tiện đập tiền, bọn họ lại không được.

Chỉ có thân phận hào môn, chứ không có mệnh hào môn.

"Không biết, nhưng nghe nói hôm nay có dịch chữa trị tinh thần."

"Dịch chữa trị tinh thần? Thật hay giả?"

Tinh thần lực bị hao tổn sẽ rất khó khôi phục lại, nhưng dịch chữa trị tinh thần thì có thể.

Nhưng mà dịch chữa trị tinh thần thưa thớt, mấy năm cũng không nhất định có thể xuất hiện một bình.

Nếu như xuất hiện, chắc chắn sẽ gây nên sóng gió.

Cho dù tinh thần lực không bị hao tổn, cũng sẽ ra tay, lấy được phòng ngừa vạn nhất.

"Tôi cũng chỉ nghe nói, nhưng tôi cảm thấy hơn phân nửa là sự thật, mọi người nhìn người tới hôm nay..."

Mọi người nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện không ít đại lão thuộc tầng lớp cao trên đỉnh kim tự tháp.

-

Sơ Tranh dẫn Tiểu Cửu, ngựa quen đường cũ tiến vào phòng đấu giá.

Tiểu Cửu không mặc váy của con gái, mà là mặc một thân tây trang nhỏ, đội cái mũ soái khí, giẫm lên giày da nhỏ, trải qua một đoạn thời gian huấn luyện, cũng có được mấy phần khí thế.

Tiểu Cửu: "..."

Không!

Ta không có!

Ta yếu ớt cực kỳ!

Trời mới biết khoảng thời gian này cô ấy trải qua thế nào.

Có đôi khi Tiểu Cửu chỉ sợ mình tỉnh lại từ trong một giấc chiêm bao, vẫn nằm trong tầng hầm dơ bẩn kia, trải qua thời gian không biết có sáng mai hay không.

"Sơ Tranh tiểu thư." Người của phòng đấu giá đều biết Sơ Tranh, lúc này cười đi tới: "Ngài đã tới."

Nhà giàu mới nổi lại tới phá sản!

Buổi tối hôm nay trích phần trăm tuyệt đối gấp bội!

Người của phòng đấu giá tất nhiên vui mừng.

"Ừ." Sơ Tranh bưng tư thế cao lãnh.

"Vậy tôi dẫn ngài qua, còn vẫn là gian phòng trước kia, giữ lại cho ngài đấy."

Sơ Tranh cũng không cự tuyệt.

Tiểu Cửu đã không còn hết nhìn đông lại tới nhìn tây như trước đó, ngoan ngoãn đi theo Sơ Tranh, Sơ Tranh bảo ngồi thì ngồi, Sơ Tranh không cho nói chuyện liền không nói lời nói.

Đem hai chữ ngoan ngoãn phát huy đến cực hạn.

Khoảng thời gian này cô ấy cũng coi như đã nhìn ra được rồi.

Vị này làm gì có chuyện ngây thơ đơn thuần gì đó.

Căn bản không phải!

Lúc ban đầu, Sơ Tranh kiêu ngạo như vậy, tự nhiên sẽ có người không có hảo ý gây chuyện.

Cô ngoài mặt không hiện ra đâu, thậm chí cũng chẳng muốn so đo, rộng lượng tựa như thế ngoại cao nhân.

Một bộ "ta là đại lão, ta phải có khí chất, ta không cùng các ngươi nói nhảm" "Các ngươi tính là gì, ta cũng chẳng muốn nhìn các ngươi".

Kết quả...

Kết quả quay đầu một cái, thế ngoại cao nhân lập tức thừa dịp không có người, đánh cho cha mẹ người ta cũng không nhận ra.

Tí nhai tất báo* chính là nói cô.

(*Tí nhai tất báo (眦睚必报) một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ lòng dạ cực kỳ hẹp hòi.)

"Ngài có việc thì rung chuông."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu.

Người của hội đấu giá quay người rời đi, đi hai bước, nhớ tới cái gì đó, lại quay về: "Đúng rồi, Sơ Tranh tiểu thư, lần trước ngài mua cái Vân Văn tinh kia, Nhị thiếu Ân gia muốn mua, hi vọng có thể gặp ngài một lần, ngài xem có thuận tiện không, để tôi chuyển lời cho Ân nhị thiếu?"

"Hắn là ai?"

Người của hội đấu giá: "..."

Nếu như không phải biết cô thật sự không biết, thì thật sự sẽ làm người ta hoài nghi, rằng cô đang cố ý xem thường.

"Cha của Ân nhị thiếu là nguyên soái của quân đoàn thứ bảy thuộc đế quốc."

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Không biết, không gặp."

"Sơ Tranh tiểu thư... Kỳ thật ngài gặp một chút cũng không có gì, không cần phải đắc tội phải không?" Người của hội đấu giá khuyên, việc này hắn bắc cầu, cũng có chỗ tốt, đương nhiên cũng đúng như hắn nói, gặp một lần cho chút thể diện, so với trực tiếp từ chối sẽ tốt hơn nhiều.

Sơ Tranh liếc xéo hắn một chút, không lên tiếng.

Người của hội đấu giá không biết đó là có ý gì, muốn hỏi lại không dám lắm.

Cô gái này dáng vẻ lạnh như băng, có chút dọa người.

*

Tiểu tiên nữ: Ta cũng đã từng có được...

Tiểu thiên sứ: Cái gì?

Tiểu tiên nữ: Phiếu phiếu a.

Tiểu thiên sứ: Cút!

Tiểu tiên nữ: Được, cho phiếu liền cút, nếu không không bàn nữa.

Tiểu thiên sứ:...

Bình luận

Truyện đang đọc