XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"... Nếu không phải tao, mày có thể có được ngày hôm nay chắc?"

Cuối cùng Tống Yên Nhiên ném xuống một câu như vậy.

Mặc kệ người đàn ông kia lúc trước muốn cô ta vì cái gì, nhưng kết quả cuối cùng, đều là bởi vì cô ta, Tống Sơ Tranh mới có thể đi.

Hiện tại cô dựa vào cái gì mà làm thế với mình?

"Nói xong rồi?" Thanh âm của Sơ Tranh không có nửa phần chập chùng: "Nói xong rồi, thì trả lời vấn đề của tôi."

Tống Yên Nhiên không nghĩ tới mình nói nửa ngày, đối phương đến một chút phản ứng cũng không có.

Giống như nắm đấm đánh vào trong bông vậy...

"Tao..."

Tống Yên Nhiên thở hốc vì kinh ngạc, đột nhiên đau đớn, làm cho cô ta trong nháy mắt mất đi âm thanh, làm cách nào cũng không kêu lên được.

Đau quá...

Đau quá...

Tống Yên Nhiên cảm giác như mình sắp không thở nổi, làm cho cô ta có một loại cảm giác gần ngay bờ vực tử vong, Tử Thần ở ngay bên cạnh cô ta, một cước đạp hụt, thì sẽ rơi xuống địa ngục.

Không ——

Không muốn!

Cô ta không muốn chết.

"Tôi không biết..." Tống Yên Nhiên kêu to: "Dư Khải chỉ bảo tôi đưa hắn đến nơi này, còn lại tôi cũng không biết."

Kế hoạch của Dư Khải Tống Yên Nhiên chỉ biết một nửa.

Nhưng Dư Khải hứa hẹn với cô ta, chỉ cần cô ta lợi dụng nàng gương mặt này, lừa gạt Dư Tẫn tới nơi này, Tống gia và cô ta đều sẽ có chỗ tốt.

-

Biệt thự Tống gia.

Bà Tống không ngừng nhìn thời gian, khắp khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Bà Tống đẩy Tống Bác Học bên cạnh: "Sao Yên Nhiên vẫn chưa về, đã trễ thế này, nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Nó đã lớn như thế rồi, biết bảo vệ mình." Tống Bác Học hơi không kiên nhẫn.

Bà Tống lập tức không vui trách móc: "Ông có phải cha nó không, con gái mình muộn thế này rồi còn chưa về, ông cũng không biết quan tâm, chỉ biết nhìn cái điện thoại nát kia của ông. Thân thể Yên Nhiên vốn đã không tốt, nó rất ít khi trở về muộn như thế, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ."

Tống Bác Học bị làm cho đau đầu: "Tôi đi tìm là được rồi chứ gì!"

"A, ông có ý gì đây hả Tống Bác Học?" Bà Tống giữ chặt Tống Bác Học: "Nghe ý tứ này của ông, thì ông không hề lo lắng cho đứa con gái này đúng không?"

"Tôi không có ý đó."

"Ông không có ý đó à, tôi thấy ông gần đây rất không quan tâm, có phải ông có người bên ngoài rồi không?"

"Bà nói bậy bạ gì đó!"

"Tôi nói bậy, vậy gần đây ông đang làm gì, hả?"

Tống Bác Học tức giận đến mức không thể nói chuyện bình thường được nữa: "Một người đàn bà cả ngày quanh quẩn trong nhà như bà thì biết cái gì, công ty nhiều chuyện như thế, bà cho rằng một ngày của tôi rất nhẹ nhàng chắc?"

Bà Tống và Tống Bác Học trực tiếp cãi nhau rùm beng.

"Tiên sinh, phu nhân, tiểu thư... Tiểu thư..."

Người hầu đột nhiên tiến vào, chỉ ra ngoài cửa.

Âm thanh cãi nhau đột nhiên biến mất, vẻ giận dữ của bà Tống còn chưa kịp thu liễm: "Tiểu thư thế nào?"

Cũng không đợi người hầu trả lời, bà Tống vọt thẳng ra ngoài cửa.

Tống Yên Nhiên bị trói ở trên cây bên ngoài biệt thự, nhìn qua không có vết thương gì, nhưng Tống Yên Nhiên đã không còn ý thức nữa.

Bà Tống bị dọa đến xém chút ngất đi, cuối cùng vẫn là Tống Bác Học đi ra, cho người thả Tống Yên Nhiên ra, nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ chẩn bệnh kinh hãi quá độ, trên người có vết thương, nhưng không nghiêm trọng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Tống Yên Nhiên rất nhanh liền tỉnh lại.

Trông thấy bà Tống và Tống Bác Học, đột nhiên giống như được trông thấy nhân gian.

"Mẹ, cha!"

"Yên Nhiên, ôi." Mặt mũi bà Tống tràn đầy đau lòng: "Con gái bảo bối của mẹ, con chịu khổ rồi."

Hai mẹ con ôm nhau khóc rống.

Tống Bác Học chờ hai người khóc xong, lên tiếng hỏi thăm: "Yên Nhiên, ai làm con biến thành thế này?"

"Đúng, Yên Nhiên, sao con lại biến thành thế nào."

"Mẹ, đều là..."

Ầm!

Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, trầm mặt đi từ ngoài cửa vào.

Tống Bác Học kinh ngạc: "Lăng thiếu, cậu đây là..."

Tống Yên Nhiên trông thấy Lăng Húc, cho là anh ta biết mình nằm viện, đến thăm mình, lập tức lộ ra thần sắc ủy khuất: "Anh Lăng Húc."

Lăng Húc mặt trầm như nước, đáy mắt có sự âm u không tan ra.

Đáy lòng Tống Yên Nhiên hơi lộp bộp một chút.

"Bác trai bác gái, hai người đi ra ngoài trước đi, cháu có chuyện muốn nói với cô ấy."

Khoảng thời gian này Lăng Húc vẫn luôn ra vào Tống gia, quan hệ của Tống Yên Nhiên và anh ta, cũng không che giấu gì.

Tống Yên Nhiên xảy ra chuyện như thế, Lăng Húc cũng không quan tâm, Tống Bác Học và bà Tống tự nhiên là thích anh ta.

Hơn nữa trèo lên Lăng gia, về sau Tống gia cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Tống Bác Học kéo bà Tống rời đi, phòng bệnh trong nháy mắt an tĩnh lại, lâm vào trong bầu không khí quỷ dị.

"Anh Lăng Húc..."

Tống Yên Nhiên cẩn thận kêu một tiếng, thanh âm ủy khuất, dáng vẻ tội nghiệp, làm cho người ta không đành lòng tức giận.

Lăng Húc siết chặt nắm đấm: "Cô ở cùng Dư Khải?"

Con ngươi Tống Yên Nhiên hơi trừng lớn, nhịp tim đập như nổi trống, cô ta vội vã phản bác: "Anh Lăng Húc, anh nói gì vậy? Sao em có thể cùng hắn..."

Tống Yên Nhiên không nói được, cắn cánh môi tái nhợt.

Lăng Húc hít sâu, ném đồ trong tay tới.

"Tống Yên Nhiên, cô còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào!"

Tống Yên Nhiên nhìn thứ mở ra trước mắt mình, trên mặt vốn cũng không nhiều huyết sắc, trong nháy mắt rút đến không còn dư thừa chút nào, trong đầu vang lên tiếng ong ong.

Đó là ảnh chụp của cô ta và Dư Khải...

Mỗi một tấm đều là như thế.

Rõ ràng đến có thể trông thấy biểu cảm trên mặt cô ta.

Có mập mờ, cũng có không mập mờ.

Ai chụp?

Ai đưa cho Lăng Húc?

Lăng Húc khó nén vẻ giận dữ: "Tống Yên Nhiên, Dư Khải cưỡng bức cô, cô lại còn ở cùng một chỗ với hắn? Rốt cuộc cô đang suy nghĩ thứ gì? Hay là ngày ấy, căn bản chính là cô tự nguyện!"

Nói đến phần sau, trên mặt Lăng Húc hiện lên một tia khó xử và khổ sở.

Mình nhận lấy bao nhiêu áp lực lớn lao, để ở bên cô ta.

Cuối cùng cô ta lại báo đáp cho mình một kết quả như thế.

Tống Yên Nhiên hoảng hốt không thôi, không để ý đến thân thể, trực tiếp xuống giường, giữ chặt cánh tay Lăng Húc: "Anh Lăng Húc, Dư Khải hắn uy hiếp em, em không còn cách nào, trong tay hắn có điểm yếu của em, anh Lăng Húc..."

Lăng Húc hất tay Tống Yên Nhiên ra.

Thân thể Tống Yên Nhiên bất ổn, lảo đảo lui lại hai bước, ngã ngồi trên mặt đất băng lãnh, trong một nháy mắt như thế, Tống Yên Nhiên cảm giác toàn bộ trái tim mình đều rơi vào trong đáy hồ băng lãnh, lạnh đến mức cô ta quên cả suy nghĩ.

Cô ta giật mình một cái, lảo đảo đi kéo Lăng Húc.

Cô ta có một loại ảo giác, giống như không kéo được Lăng Húc, thì cô ta thật sự xong rồi

"Anh Lăng Húc..."

Lăng Húc lần nữa hất cô ra: "Đừng đụng vào tôi!"

Tống Yên Nhiên sững sờ nhìn anh ta, khắp khuôn mặt đều là bi thương: "Anh Lăng Húc, anh không tin em."

Lăng Húc nhìn cô ta như thế, có mềm lòng trong một nháy mắt.

Nhưng khi anh ta trông thấy thứ mình đưa đến, đáy lòng Lăng Húc lại buồn nôn, những nơi từng bị cô ta chạm vào, cũng bắt đầu khó chịu.

Cô ta chính là như thế...

Lừa gạt mình.

Coi mình như đồ ngốc mà lừa gạt xoay quanh cô ta.

Anh ta lui về phía sau, ném một cái USB qua: "Tống Yên Nhiên, cô làm tôi buồn nôn."

Lăng Húc rời đi không thèm quay đầu lại.

"Anh Lăng Húc!!"

Lăng Húc khí thế hung hăng rời đi, đáy lòng Tống Bác Học và bà Tống đều thấy kỳ quái, nhưng lo lắng cho Tống Yên Nhiên hơn.

Kết quả tiến vào liền nhìn thấy Tống Yên Nhiên ngồi co quắp dưới đất.

"Yên Nhiên, Yên Nhiên, con sao thế."

"Chuyện gì xảy ra?"

"Yên Nhiên? Yên Nhiên!"

"Bác sĩ bác sĩ!!"

Tống Yên Nhiên lâm vào hôn mê, bác sĩ y tá xông tới, trong phòng bệnh loạn thành một đoàn.

Bình luận

Truyện đang đọc